Thần giám – Chương 40

Chương 40: Tiểu Côn Lôn

Edit: forever young

Côn Lôn và Trảm Lâu Lan

*******

Thân phận của Doãn Xuy Tuyết rốt cuộc là gì, Đường Thời rất hiếu kỳ.

Nếu nói hắn là người của Xuy Tuyết lâu, thì người ta thẳng tay tàn sát đồng môn không nương tình, một chiêu hai mạng, nhưng nếu bảo hắn không phải, thì một thân trang phục Xuy Tuyết lâu, căn bản không giả được.

Đường Thời thực sự hoài nghi kẻ này cũng là phản đồ của môn phái giống như mình, nhưng không biết hỏi thế nào.

Rất rõ ràng, thanh kiếm trước mặt Doãn Xuy Tuyết chắc hẳn là thanh tốt nhất trong toàn bộ mộ kiếm.

Thân kiếm màu tím đậm, mang theo cảm giác nặng nề và sát khí ngưng đọng không gì sánh kịp, mà mũi kiếm đang rũ xuống lại lóe lên ánh sáng trắng bạc khiếp người, thể hiện rõ lực công kích của nó không giống những thanh kiếm khác. Kiếm này không cắm trên mộ kiếm nào, mà lơ lửng cách mặt đất ba thước (1m), tự mang một loại cảm giác áp bách mà các thanh kiếm khác không so sánh được.

Đường Thời liếc mắt liền thấy được trên sống kiếm khắc hai chữ — Côn Lôn.

Phong cách khá cổ xưa cùng văn tự tương đối cổ điển, giống như từ rất nhiều năm trước…

Mười tám cảnh Tiểu Hoang nghe nói đã có từ ngàn vạn, thậm chí là trăm ngàn vạn năm trước, những vật bên trong đến cùng đã tồn tại bao lâu, còn chưa có ai nói rõ được.

Đường Thời vừa đến đã bị Doãn Xuy Tuyết phát hiện.

Nhưng Doãn Xuy Tuyết cũng giống như lúc trước, không đặt Đường Thời trong mắt.

Hắn đưa lưng về phía Đường Thời, đứng chắp tay, chỉ nói: “Tiểu bối, một thanh kiếm này, thuộc về ngô.”

Tiểu bối? Nhìn qua Doãn Xuy Tuyết cũng có lớn hơn Đường Thời bao nhiêu đâu!? Ra vẻ ông cụ non như thế không sợ cắn vào lưỡi sao?

Đường Thời đứng phía sau Doãn Xuy Tuyết, hai tay ôm ngực, dáng vẻ lưu manh khỏi nói. Hắn nhìn Doãn Xuy Tuyết trước mặt, nói: “Ngươi nói cái gì cơ? Gió quá lớn, ta nghe không rõ.”

Gió quá lớn, nghe không rõ.

Doãn Xuy Tuyết: “…”

Giờ khắc này, Doãn Xuy Tuyết chỉ cảm thấy tâm tình tu luyện nhiều năm của mình đều ném cho chó ăn.

Khẩu khí của tên tiểu bối này đúng là cuồng vọng, chỉ tiếc là không có…

Hắn đang muốn nói đọ mồm mép không bằng so thực lực, nhưng lại nhớ tới động tĩnh lớn mà Đường Thời gây ra tại ngoài thành băng tuyết. Trước đó hắn nghe người khác miêu tả cũng không mấy tin tưởng, chỉ cảm thấy nhất định là Đường Thời dùng cấm thuật nào đó, nhưng Đường Thời biến mất vài ngày, đến khi xuất hiện không ngờ đã lên đến Trúc Cơ kỳ, lại thêm thuật pháp khinh thân* tuyệt diệu, có lẽ cũng không phải dạng tầm thường.

(Thuật khinh thân: võ thuật làm cho thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, ở mức độ cao hơn, có thể nhẹ nhàng bay lượn thì trở thành ‘khinh công’. Ở đây ‘khinh thân’ là một thuật pháp chứ không chỉ là võ thuật.)

Quan trọng hơn chính là, kẻ này rất độc.

Doãn Xuy Tuyết bỗng cảm thấy bị uy hiếp, dù sao hiện tại hắn mới đạt sơ kỳ Trúc Cơ, thực chất cũng không hơn gì Đường Thời.

Doãn Xuy Tuyết vừa mới một hơi giết sạch ba tên đồng môn, nhưng Đường Thời cũng một mình tiêu diệt ba gã Chính Khí tông. Ngẫm lại liền thấy, hai tên này có thể coi là không phải sát tinh không gặp gỡ.

Chỉ có điều là Đường Thời vừa mới thăng cấp, mà Doãn Xuy Tuyết đã sớm tới Trúc Cơ kỳ, tuy vậy chênh lệch về cảnh giới giữa hai người không lớn, chênh lệch về bản lĩnh có lẽ cũng không đáng bao nhiêu.

Đường Thời rất hứng thú với việc Doãn Xuy Tuyết rốt cuộc đã xóa đi những chữ gì, bèn liếc nhìn Côn Lôn kiếm toàn thân tím đậm: “Tại hạ chỉ muốn biết các hạ thực ra đã xóa đi những chữ gì trên tấm bia thôi.”

Doãn Xuy Tuyết chớp mắt, ngón trỏ khẽ động, một giọt máu liền xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, sau đó thuận tay bắn ra, giọt máu liền rơi vào Côn Lôn kiếm. Ngay từ đầu Đường Thời đã không định tranh đoạt thanh Côn Lôn kiếm này, vừa nãy chỉ nhìn thoáng qua hắn đã phát hiện phẩm cấp của nó hoàn toàn hơn xa pháp khí hay bảo khí như hắn nghĩ, có lẽ phải lên đến cấp bậc linh khí, mấy thứ đẳng cấp cao như vậy, đối với Đường Thời hiện nay tương đối thiếu thốn vũ khí có tính công kích mà nói, kỳ thực chỉ là một cái gân gà*.

(Gân gà: dai nhách không xài được, bỏ thì thương vương thì tội)

Dù sao bây giờ thực lực của hắn không đủ, có lấy được bảo bối lợi hại cũng không dùng được, chỉ sợ canh giữ núi vàng lại tươi sống chết đói*, loại chuyện này Đường Thời không muốn làm, cũng sẽ không làm, cho nên hắn chỉ đứng nhìn Doãn Xuy Tuyết nhỏ máu cho thanh kiếm nhận chủ.

(Ý chỉ ôm vật quý mà không có tác dụng thực tế, có khi còn vì nó mà chịu khổ)

Doãn Xuy Tuyết nói thật cũng rất thắc mắc: “Vì sao ngươi không ngăn cản ta?”

Bây giờ thế mà lại nói chuyện bình thường rồi, Đường Thời rất muốn khích hắn một câu, nhưng nghĩ lại thực lực của người này vẫn khá là đáng sợ, hai người bọn họ đấu nhau để cho người phía sau ngư ông đắc lợi thì cũng không hay.

“Ta chỉ muốn biết câu bị ngươi xóa là gì.”

Có chuyện không biết thì khó mà an lòng.

Doãn Xuy Tuyết đã nhìn ra, Đường Thời đang lo lắng rằng vốn có điều gì cần chú ý, nhưng bị mình xóa đi, sẽ khiến hắn hành động sai lầm hoặc phán đoán sai lệch chăng?

Hắn nở nụ cười, chỉ thoáng suy nghĩ một chút, thế mà liền khống chế Côn Lôn kiếm đột ngột vụt lên từ mặt đất, tản mát ra ánh sáng tím vô tận, rọi sáng toàn bộ mộ kiếm âm u hắc ám. Quả nhiên là hảo kiếm! Một thanh kiếm này, không ngờ lại là linh khí trung phẩm!

“Nếu ta nói ra câu bị ta xóa, ngươi chắc chắn sẽ hối hận.” Doãn Xuy Tuyết như cười như không.

Đường Thời trong lòng trầm xuống, nói: “Mời nói.”

“Kẻ có Côn Lôn được Côn Lôn.” Doãn Xuy Tuyết rất sảng khoái, cũng không dài dòng. Hắn đưa ngón tay thon dài miết lên môi mình, cười đến khoái chí, “Ha ha ha… Ta xóa đi một câu này, có hay không?”

Kẻ có Côn Lôn được Côn Lôn, Côn Lôn này cũng không phải Côn Lôn kia.

Kiếm là kiếm Côn Lôn, mộ là mộ Côn Lôn.

Kẻ có được kiếm, sẽ có được mộ kiếm sao?

Suy nghĩ vừa loé lên trong đầu, Đường Thời liền xoay người đi, “Thất phu vô tội, hoài bích có tội* — ta không có hứng thú với thanh Côn Lôn kiếm này!”

(Thất phu vô tội, hoài bích có tội: kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ.)

Giả.

Đường Thời biết rất rõ mỗi câu bản thân nói ra đều là giả, hắn rất ít khi không hiểu rõ tâm tư chính mình. Lúc này Đường Thời xoay người lại liền đụng phải đám người Hoành Đạo kiếm tông và Phi Tiên phái vừa chạy tới, vừa nhìn thấy Đường Thời, Ngụy Húc, huynh đệ sinh đôi của gã Ngụy Viên vừa chết do nhỏ máu nhận chủ hai lần liền nâng kiếm chém về phía hắn.

Tên này xuất kiếm quả quyết lưu loát, hẳn cũng không phải dạng tầm thường. Nhưng Đường Thời còn chưa đặt một kiếm như vậy ở trong mắt, nếu như chỉ có một chiêu kiếm này, Đường Thời thậm chí có thể dễ dàng đánh trả — nhưng không hay chính là ở chỗ, không chỉ có một mình Ngụy Húc ra tay.

Người bị Đường Thời gài bẫy không ít, còn có Tuyết Hoàn có thù oán sâu nặng với hắn, lúc nhìn thấy Đường Thời cô ả gần như không dám tin vào hai mắt mình.

Mọi người mới vào Mười tám cảnh Tiểu Hoang bao nhiêu ngày? Thế mà Đường Thời lại điên cuồng vọt một hơi từ tầng bảy Luyện Khí lên tới sơ kỳ Trúc Cơ, giờ đã cùng cảnh giới với Tuyết Hoàn rồi! Đường Thời khi còn ở Luyện Khí kỳ cũng đã vượt cấp chém người, ấn tượng của mọi người với hắn đại khái còn dừng lại ở một đao động trời ngoài thành băng tuyết, cùng với những thủ đoạn độc ác vô sỉ sau đó của hắn. Bây giờ thấy hắn thế mà đã lên đến Trúc Cơ kỳ, mọi người đều có chút không dám tin vào mắt mình.

Bọn họ đại khái là không biết Đường Thời đã ra tay với Dương Văn, bây giờ không thấy Dương Văn thì cũng chỉ nghĩ là gã đã ra ngoài.

Thực ra hiện tại đã chẳng còn mấy ai bận tâm đến Dương Văn nữa — người của Chính Khí tông cũng đã chết hết, không phải là đồng môn, ai thèm quan tâm sự hiện hữu của gã?

Thật ra Đường Thời không chỉ giết một tên, mà giết tận ba tên, chỉ là mọi người không biết mà thôi.

Khi còn ở Luyện Khí kỳ Đường Thời đã biến thái như vậy, như vậy một Đường Thời Trúc Cơ kỳ sẽ trở thành như thế nào? Chỉ nghĩ thôi đã khiến bọn họ da đầu tê dại.

Chỉ có điều, bọn họ không biết một đao kia của Đường Thời xuất hiện được là nhờ cơ duyên xảo hợp (gặp đúng cơ hội và duyên phận), chứ không phải lần nào cũng dùng được. Bản thân Đường Thời cũng biết cảnh tượng như vậy có khả năng cả đời chỉ gặp được một lần, nên không tự cho rằng thực lực của mình đã đạt đến mức đó, còn người khác nghĩ như thế nào, hắn không quản được.

Trong lúc Tuyết Hoàn và Ngụy Húc đồng thời chém tới, Đường Thời cảm thấy hai bên trái phải đều bị người khác vô tình cố ý ngăn chặn, nhưng trước mặt hắn lại không có ai che chắn, nhưng mà ở phía trước lại chính là kẻ khó đối phó nhất – hòa thượng Thị Phi.

Lập tức liền nghe Tuyết Hoàn hô một tiếng: “Thị Phi sư huynh, ngăn hắn lại!”

Giờ khắc này Đường Thời vừa tránh thoát hai chiêu kiếm từ hai bên trái phải bổ tới, chỉ cần phía trước không có Thị Phi, hoặc Thị Phi buông tay không ngăn cản thì hắn liền có thể thoát khỏi vòng vây của mọi người dễ như trở bàn tay.

Dù sao vừa rồi mọi người đã đoán ra Đường Thời chính là kẻ xóa đi văn tự trên bia đá, chỉ một động tác xóa chữ của hắn đã hại bao nhiêu người? Còn khiến cho nhiều người không thể lựa chọn vũ khí thuận tay, tất cả mọi người đều hận chết hắn, chỉ ước có thể bắt được Đường Thời để chém nát người hắn.

Đường Thời vừa giương mắt liền đụng phải đôi mắt tĩnh lặng tựa biển sâu của Thị Phi, hắn nhếch khóe môi cười một tiếng, thân hình vụt lên, tốc độ không giảm, cả người như hóa thành một tia sáng, muốn đánh về phía Thị Phi: “Thị Phi sư huynh, nhường đường được không?”

Mọi người cười nhạo, chỉ cảm thấy Đường Thời không biết tự lượng sức mình, hắn dựa vào cái gì ra lệnh cho hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên nhà người ta?

Tần Khê chợt giật mình, nghĩ lại lúc trước ở chân núi Tiểu Côn Lôn hai người này kết bạn mà xuất hiện, nói cách khác trước khi gặp mặt mọi người, bọn họ hẳn là cũng kết bạn mà đi —

Tần Khê còn chưa kịp nói gì, đã bị Lạc Viễn Thương xiên qua một kiếm muốn đánh lén, “Ngươi!”

Lạc Viễn Thương cười khẩy: “Không muốn nhìn các ngươi thoải mái đấy, sao nào?”

Những việc phát sinh sau đó, Đường Thời đương nhiên biết rõ, nhưng hắn không thèm để ý.

Sau Ngụy Húc và Tuyết Hoàn, cũng có không ít người rút kiếm. Tổng cộng có hai mấy người tiến vào Mười tám cảnh Tiểu Hoang, tuy đã chết kha khá nhưng những người còn lại cũng không phải là ít, nhất là ở thời điểm này, dù tốc độ Đường Thời rất nhanh, mọi người đứng khá phân tán, nhưng chỉ cần bọn họ ra tay cùng lúc thì cũng coi như là đánh hội đồng.

Trong mắt hắn có sát khí loé lên, Đường Thời sau khi đột phá cảnh giới căn bản không có gì phải lo lắng, điều duy nhất khiến hắn băn khoăn chính là Thị Phi đang đứng trước mắt.

Trong mắt Đường Thời là lạnh lùng, mà trong mắt Thị Phi là từ bi.

Không biết vì sao, Đường Thời luôn cảm thấy Thị Phi sẽ không ngăn cản mình, vì lẽ đó khi thấy Thị Phi nâng bàn tay lên, trong lòng hắn chợt hiện lên một cảm giác rất kỳ quái, như là có cái gì đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình.

Song theo bản năng, Đường Thời vươn cánh tay phải ra, nhanh chóng bắt lấy một thanh đao trên đường lao tới.

Từng chung đường với Đường Thời một thời gian, Thị Phi rất rõ ràng sau động tác này sẽ là hành động gì, nhưng y chỉ thở dài một hơi, lại không nói gì, chỉ lặng lẽ hạ bàn tay vừa nâng lên kia xuống.

Ấn Hư và Ấn Không đều có chút kinh ngạc, sau đó tên hòa thượng Ấn Không tam quan méo mó này còn cực kỳ thân thiện giơ tay vẫy vẫy với Đường Thời.

(Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, nói dễ hiểu là cách suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống của một người)

Sát chiêu đã chuẩn bị xong lại không cần dùng, hắn nghiêng người một cái, liền lao vụt qua bên cạnh Thị Phi như một tia chớp, hất lên một trận gió, cũng hất lên tăng bào dài rộng của Thị Phi, khiến nó tung bay phiêu vũ, lại như cuốn lên hồng thủy mịt mờ.

Mấy kẻ phía sau muốn đuổi giết Đường Thời đều ngẩn ra, Ngụy Húc cầm kiếm nói: “Mấy tên hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên này đang làm gì vậy? Không biết ngăn hắn lại sao?!”

Hắn vừa dứt lời, liền cảm giác bên tai ầm vang một tiếng, Ấn Không nện Nguyệt Nha sạn* xuống đất, rồi há to miệng gầm lên bằng công phu Sư Tử Hống của nhà Phật: “Thị Phi sư huynh của ta làm cái gì, không cần các ngươi lắm miệng!”

(Nguyệt Nha sạn: một loại vũ khí cổ của Trung Quốc, dài như giáo nhưng gắn kim loại hai đầu, một đầu giống cái xẻng, một đầu hình trăng lưỡi liềm. Hình minh họa)

Hòa thượng Ấn Không xuất thân là võ tăng, hắn biết tính khí của mình chính là như thế, luôn dễ kích động — tuy rằng nghe nói Thị Phi sư huynh trước đây cũng từng là võ tăng, nhưng dù sao cũng đi ra từ Giới Luật viện, tất nhiên không cùng một đường với loại người tính khí nóng nảy như hắn.

Hiện tại một chiêu Sư Tử Hống của hòa thượng Ấn Không gần như đẩy cả đám người muốn chất vấn Thị Phi phải lui lại mấy bước, người có tu vi thấp như Tuyết Hoàn thậm chí còn hộc máu.

Mọi người mù mịt không hiểu đây là tình trạng gì, bên kia Đường Thời cũng đã chạy xa, bọn họ thoáng chốc sững sờ ngay tại chỗ.

Tuy nhiên việc khẩn cấp từ đầu đến cuối không phải là giải quyết Đường Thời, mà là Doãn Xuy Tuyết trước mắt này đây.

Doãn Xuy Tuyết ở đằng sau nhìn trò hay một hồi, nhịn không được vỗ tay một cái, “Hay thật hay thật, sao các ngươi không tiếp tục?”

Đường Thời vẫn chưa đi xa, tới mộ kiếm một chuyến, gì thì gì cũng phải chọn được một thanh kiếm phù hợp, dù không biết mộ kiếm có phải đã thuộc về Doãn Xuy Tuyết hay không, nhưng tay không mà về không phải là nguyên tắc của hắn.

Chính là kẻ gian không trắng tay mà đi, kể cả chỉ tiện tay nhặt cục đá trở về, cũng không thể cứ như vậy mà đi.

Hắn dạo một vòng xung quanh, thầm nghĩ người bên trong cho là mình đã đi, lát nữa mình có thể quay lại cho hắn một kích bất ngờ*. Cái tên Doãn Xuy Tuyết này rất âm hiểm — người bình thường có thể nghĩ đến biện pháp hãm hại người khác bằng cách xóa chữ trên bia đá giống Đường Thời sao?

(Nguyên văn là “hồi mã thương”, chỉ hành động quay đầu lại bất ngờ tấn công kẻ địch. Chi tiết (1))

Nhưng Doãn Xuy Tuyết làm được.

Người như vậy, có lẽ có thể trở thành bằng hữu, nhưng chỉ cần sơ ý một chút là lập tức trở thành kình địch.

Hắn kiểm tra cấp bậc của nhiều thanh kiếm trong mộ một hồi, sau đó chẳng còn quan tâm gì đến đẳng cấp vũ khí nữa, đơn giản bởi vì nơi này thứ tốt quá nhiều, khiến người ta không xem hết nổi.

Hiện tại Đường Thời chẳng qua chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không phải là không thể chọn một vũ khí tốt hơn để nhỏ máu nhận chủ, nhưng lý do cũng giống như lúc trước không đoạt Côn Lôn kiếm — đẳng cấp quá cao không thể sử dụng, chỉ có thể ôm núi vàng mà chết đói.

Vì lẽ đó cuối cùng Đường Thời chọn một thanh kiếm, tên là “Trảm Lâu Lan”.

Chọn lựa thanh kiếm này, không phải vì cấp bậc hay vì tạo hình gì đó, đơn giản là vì cái tên này gợi lên trong lòng Đường Thời một chút tình cảm hiếm có với thơ ca.

Học tra* thì học tra, nhưng số thơ hắn đã học qua cũng không phải là ít, huống chi những câu kinh điển trong Đường thi Tống từ* hầu như ai cũng khoái, nhóc con đầu để chỏm cũng có thể há mồm ngâm tụng hai câu, Đường Thời dù thế nào thì cũng không đến nỗi thua kém bọn nó.

(Học tra: chỉ những người ghét việc học hành, hiển nhiên thành tích học tập cũng kém cỏi. ‘Tra’ ở đây nghĩa là cặn bã.)

(Đường thi Tống từ: thơ thời Đường và từ thời Tống. Chi tiết (2))

Thanh kiếm này, dài ba xích (1m), chiều rộng chỉ một tấc (3cm), lẽ ra nên cho người ta cảm giác tương đối dài mảnh cùng sắc bén, nhưng lúc này Đường Thời nhìn vẻ ngoài bụi bặm như dính đầy tro bụi của nó, thậm chí còn có vẻ bị rỉ sắt, căn bản không gợi ra bất cứ cảm giác sắc bén nào.

Trảm Lâu Lan.

Thi tiên Lý Bạch từng có một bài thơ “Tái hạ khúc”, trong đó một câu Đường Thời đặc biệt nhớ rõ ràng — Nguyện tương yêu hạ kiếm, Trực vị trảm Lâu Lan. (Muốn tuốt gươm bên lưng, Thẳng chém chúa Lâu Lan.)

Chỉ trong nháy mắt nhìn thấy tên kiếm khắc trên thân, Đường Thời liền biết, chính là thanh kiếm này.

Không quan trọng đẳng cấp của nó là gì, không cần biết nó tốt hay xấu, chính là nó.

Đây chính một loại cảm giác ẩn hiện từ nơi sâu xa, Đường Thời có thể coi là một kẻ không tin số mệnh, nhưng thỉnh thoảng, hắn cảm thấy tùy tính một chút cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Việc Đường Thời lựa chọn thanh “Trảm Lâu Lan” này cũng giống như khi hắn lựa chọn “Tiểu Tụ Linh Thủ” ngày trước, là do hắn cảm thấy có duyên phận.

Do đó Đường Thời tự tay nhổ thanh kiếm đang cắm nghiêng mặt đất này lên. Thanh kiếm nhìn qua có vẻ rất mục nát, thậm chí khiến người ta cảm thấy như sắp gỉ đến đứt đoạn, nhưng trên thực tế kiếm vào tay lại nặng trĩu, có thể thấy được năm xưa thanh kiếm này nhất định được chế tạo từ một khối sắt tốt.

Tay phải hắn nâng kiếm, ngón tay tay trái lại nhẹ nhàng lướt qua mũi kiếm, lau đi rỉ sét tích tụ trên lưỡi kiếm qua bao nhiêu năm tháng, làm thân kiếm thực sự lộ ra ngoài. Thực ra vẫn rất khó nhìn, loang lổ vết tích hoen gỉ, cầm trong tay như cầm một thanh kiếm nát.

Đường Thời cũng không tự ép máu từ ngón tay như những người khác, mà trực tiếp dùng Trảm Lâu Lan rạch một đường trên đầu ngón tay, liền thấy máu tươi ứa ra, lập tức ngấm vào thân kiếm.

Huyết châu đỏ tươi rực rỡ rơi lên lưỡi kiếm, cũng thấm vào rỉ sét trên bề mặt, trong nháy mắt đó, Đường Thời liền biết nhỏ máu nhận chủ rốt cuộc là cảm giác gì.

Hắn buông tay ra, tùy ý suy nghĩ một chút, liền khống chế được Trảm Lâu Lan bay ra ngoài, lại rất nhanh bay trở về, cuối cùng rơi vào trong tay Đường Thời.

Trúc Cơ kỳ có thể điều khiển đồ vật và ngự kiếm*, Kim Đan kỳ có thể dựa vào linh lực và sức mạnh thân thể để dịch chuyển tức thời, chênh lệch giữa hai cảnh giới này tương đối rõ ràng.

(Ngự kiếm: cưỡi kiếm bay trên trời, đây là “từ chuyên ngành” trong truyện tu chân nên mình sẽ giữ nguyên.)

Đến khi ngự kiếm bay lượn, Đường Thời mới chính thức cảm nhận được sức mạnh của Trúc Cơ kỳ.

Vừa trúc cơ liền có vũ khí tiện tay, hắn cảm thấy vận khí của mình cũng không phải quá tệ.

Thanh Trảm Lâu Lan này dù chỉ là bảo khí hạ phẩm, chỉ xếp hạng sáu trong chín cấp bậc vũ khí, nhưng đẳng cấp tu chân tương ứng với nó lại là Nguyên Anh kỳ.

Đối với đại đa số tu sĩ có năng lực, vũ khí mà họ sử dụng đều có đẳng cấp cao hơn so với tu vi của mình.

Trúc Cơ kỳ sử dụng vũ khí dành cho Nguyên Anh kỳ, Đường Thời cũng không cảm thấy có gì quá đáng, khoảng cách này kỳ thực khá vừa vặn.

Thanh bảo khí hạ phẩm này, Đường Thời hiển nhiên có thể sử dụng, dù sao cũng không vượt trên cấp độ của bản thân hắn quá xa, chẳng qua uy lực của kiếm trên tay hắn sẽ giảm bớt khá nhiều mà thôi.

Hắn thử khua kiếm một chút, bỗng cảm thấy bản thân không có kiếm quyết* thực sự là rất khổ sở.

(Kiếm quyết: một bộ bí kíp kiếm thuật, bao gồm nhiều chiêu thức dùng kiếm, ví dụ như Tịch Tà Kiếm Phổ, Độc Cô Cửu Kiếm…)

Cầm thanh kiếm đoạt được từ Ôn Oánh để chém lung tung một hồi còn được, dùng kiếm của mình chém lung tung, Đường Thời nghĩ đã thấy đau lòng.

Hắn thở dài, nghĩ thời gian cũng không còn nhiều lắm, không biết tình hình bên phía Doãn Xuy Tuyết như thế nào rồi.

Bên môi treo lên nụ cười đầy toan tính, rất có vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Đường Thời vô cùng ung dung nhàn nhã ẩn mình trong bóng tối, đi về phía vị trí cao nhất trong mộ kiếm.

Kẻ có Côn Lôn được Côn Lôn, cũng phải xem hắn có bản lĩnh đạt được hay không.

Hai đánh một không chột cũng què, ba cây chụm lại nên hòn núi cao*. Dù Doãn Xuy Tuyết là một con voi, đám kiến dưới chân cũng không đơn giản, huống chi phía sau còn có một tên mình đầy ý xấu như Đường Thời.

(Nguyên văn là “Song quyền nan địch tứ thủ, ba gã thợ giày hơn một ông Gia Cát”. Chi tiết (3))

Quả nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng Đường Thời đã chạy trốn, đang ở đó đánh đến hăng hái say sưa, Doãn Xuy Tuyết bị mọi người vây công.

Doãn Xuy Tuyết hiện tại chỉ mới sơ kỳ Trúc Cơ, cho dù có được Côn Lôn kiếm cũng không thể phát huy tác dụng của nó, Đường Thời thầm cười nhạo tên này ngu ngốc, lén lút mò tới sau mộ kiếm.

Tiên Phật Yêu Ma sao ta phải sợ? Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ (4).

Thu hoạch lớn nhất mà Đường Thời có được từ bia đá bên ngoài mộ kiếm, không phải thông tin mà nó tiết lộ, mà là chính bản thân nó.

Ở Tiểu Hoang cảnh thứ hai Băng Thiên Tuyết Địa, Đường Thời đã từng nhìn thấy một hàng chữ, mà nét chữ độc nhất vô nhị đó lại giống hệt bút tích trên bia đá.

Nghĩ cũng biết, mộ kiếm là do chủ nhân cảnh Khổ Hải Vô Biên lưu lại, cũng chỉ có chủ nhân mộ kiếm mới có thể để lại trên bia đá một chữ “Giết” mạnh mẽ ngang ngược như vậy, nhưng gã chủ nhân này, tại sao lại đến cảnh Băng Thiên Tuyết Địa, lại còn là hành lang hình chữ Hồi (回) để lưu lại một dòng chữ như vậy?

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc lưu lại văn tự nói về cảnh Khổ Hải Vô Biên ở cảnh Băng Thiên Tuyết Địa cũng đã không phù hợp lẽ thường.

Hai Cảnh này có cùng một chủ nhân sao? Nếu như không phải, giữa bọn họ lại có quan hệ gì? Vì sao chủ nhân của cảnh Khổ Hải Vô Biên lại muốn để lại một hàng chữ như vậy trong hành lang hình chữ Hồi (回), còn muốn giấu bí mật của cảnh Khổ Hải Vô Biên trong chữ viết, khiến những bí mật này bị người nhạy cảm với con chữ như Đường Thời phát giác?

Bí ẩn, đều là bí ẩn, tuy nhiên những bí ẩn này đối với Đường Thời bây giờ mà nói là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Trong lúc những người khác đánh nhau, hắn đã lặng lẽ mò tới sau mộ kiếm, ngôi mộ kiếm cao nhất này chính là nơi mà lúc trước Côn Lôn kiếm lơ lửng bên trên.

Mà trong ảo cảnh tại hành lang hình chữ Hồi (回), Đường Thời từng thấy một người có lẽ là chủ nhân mộ kiếm thả một cái hộp vào hố lớn phía sau ngôi mộ này.

Bất kể là ai vào lần đầu tiên nhìn thấy mộ kiếm đều chỉ chú ý tới Côn Lôn kiếm lơ lửng phía trên, căn bản sẽ không nghĩ đến phía sau mộ còn có động tiên khác*.

(Nguyên văn là “biệt hữu động thiên”, ý chbên trong còn một phong cảnh khác, một thế giới khác không ngờ đến, chứ không đơn giản như vẻ bề ngoài.)

Mặt sau này có một cái khe rất sâu, Đường Thời nhớ rõ chiếc hộp phát ra hào quang màu lam nhạt bị quăng vào nơi này, hắn rất tò mò bên trong có cái gì.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, lúc chuẩn bị nhảy vào trong hố điều tra lại nghe thấy bên trong có tiếng người đối thoại.

Đường Thời lập tức cảm thấy như có vật gì bò lên đỉnh đầu, khiến hắn sởn cả tóc gáy. Hắn lặng lẽ ẩn giấu thân hình, dựa lưng vào mộ kiếm nghe hai người bên trong nói chuyện.

Nói là có người đang trò chuyện, nhưng âm thanh kia lại không giống thanh âm của người bình thường.

Bên trong, một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Bên ngoài đang đánh nhau, sợ là đám lừa trọc chết tiệt của Tiểu Tự Tại Thiên cũng ở đó, phiền toái rồi đây.”

“Sợ cái gì, chờ bọn chúng đi là được, trong mộ kiếm này cũng không có thứ tốt nào khác, chúng ta tiếp tục tìm thôi.” Một nam nhân có vẻ không hề lo lắng nói, giọng ồm ồm, có cảm giác thô kệch.

Giọng nữ lúc đầu tiếp lời: “Ngươi ngốc à?! Kẻ nào có được Côn Lôn kiếm, mộ kiếm Tiểu Côn Lôn này đều sẽ là của hắn, đến lúc đó cái khe này không phải cũng thuộc về người khác sao? Còn không mau tìm đi, không tìm được lão tổ tông, lúc về tộc trưởng sẽ mắng chúng ta!”

“Lão tổ tông với không phải lão tổ tông cái gì, Miêu tộc các ngươi chính là không hay ở điểm này, mạng quá dài!” Thanh âm của nam nhân trước đó lại vang lên.

Đường Thời nghe đến đó suýt nữa không nhịn được cười, cái gã này châm chọc cũng có tâm ghê!

Chỉ từ vài câu nói đó, Đường Thời đã hiểu rõ mấy kẻ bên dưới không phải là người — Miêu tộc, lại còn gọi thẳng mấy hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên ngoài kia là “con lừa trọc chết tiệt”, đám người này e rằng chính là Yêu tu trong truyền thuyết rồi.

Đường Thời không đánh rắn động cỏ mà chỉ tiếp tục ở gần đó nghe.

Lần này, một giọng nói khác vang lên, mềm mại yểu điệu như muốn câu hồn người.

“Hứ, Miêu tộc sao sống lâu bằng Hồ tộc chúng ta được? Hùng Thừa, A Tửu, đừng nói nhảm nữa, mau tìm đi, lát nữa nếu đám tu Tiên tu Phật ngoài kia phát hiện, chúng ta chịu không nổi đâu.”

“Không phải còn có một gã tu Ma sao?” Nam nhân kia chắc là Hùng Thừa, nghe tên liền biết.

Đường Thời ở bên trên vừa nghe liền thấy không ổn, tu Tiên cũng chính là tu Đạo, tức là chỉ cả đám người Đông sơn, tu Phật thì không cần phải nói rồi, nhưng tu Ma lại từ đâu tới đây? Trong nhóm người bên trên không có Ma tu nào, mấy người phía dưới dựa vào cái gì mà nói như vậy?

Quãng thời gian ở Thiên Hải sơn lúc trước, cùng thân ảnh của Trọng Khánh trong vườn rau xẹt qua óc Đường Thời như một tia chớp.

Còn một gã Ma tu…

Tình tình quả thật là càng ngày càng thú vị, Đường Thời bỗng cảm thấy nấp ở góc tường nghe chuyện cũng càng nghe càng hứng thú.

Hắn cũng không biết vật mà mấy người bên dưới muốn tìm có giống mình không, nếu đúng vậy thì chơi càng vui — hắn luôn cảm thấy mấy con Yêu tu phía dưới, nói là tìm “lão tổ tông” của Miêu Tộc, có khi nào chính là cái hộp mà mình muốn tìm không!?

“Mặc kệ hắn muốn làm gì, chờ chúng ta tìm được lão tổ tông, bốn đạo Tiên Phật Yêu Ma đều phải nghe chúng ta”. Giọng nữ yểu điệu lúc này đây ẩn chứa sát khí, sau đó cười duyên nói, “Lần này may mà có Hùng Thừa, nếu không nhờ Thiên Hạ môn giữa chừng náo loạn nội chiến, chúng ta sẽ không dễ dàng đến đây như vậy. A, cái kia là cái gì?”

“Cái hộp này sao?”

Âm thanh đá bụi bị gạt ra vọng lên từ phía dưới.

Tim Đường Thời vọt lên cổ rồi, vừa nghe đến một chữ “Hộp”, hắn hơi chau mày — đám Yêu tu này, chẳng lẽ thực sự có cùng mục đính với mình sao?

Lại còn nhắc tới cái gì mà nội chiến Thiên Hạ môn…

Nếu không phải bây giờ nghe được thì Đường Thời gần như đã quên luôn môn phái này. Đông Sơn có ba đại môn phái, Chính Khí tông đứng đầu, sau đó đến Thiên Hạ môn và Xuy Tuyết lâu, trong kế hoạch ban đầu Thiên Hạ môn có bốn người, nhưng lúc Tiểu Hoang cảnh mở ra lại không có một ai đến, bọn họ đợi một hồi không thấy người, cũng đành thôi.

Như vậy mấy Yêu tu bên dưới chính là nhờ đó mà tiến vào?

Nhất định còn có chuyện gì đó mà Đường Thời không biết đã xảy ra, nhưng hiện tại hắn không có thời gian suy xét nhiều như vậy.

Bởi vì lúc này người bên dưới đã lấy được chiếc hộp kia, còn muốn mở ra, tuy nhiên quá trình lại không thuận lợi.

“Bên ngoài phát ra ánh sáng màu lam, giống màu sắc của linh lực lão tổ tông, mặt trên còn có phong ấn của tên kiếm khách điên năm đó, chính là chiếc hộp này, chúng ta đi.”

Nữ nhân giọng dịu dàng yểu điệu có lẽ là người nắm quyền chủ đạo, chỉ một thoáng liền đưa ra nhận định.

Đường Thời nghe miêu tả liền biết quả nhiên là thứ hắn muốn tìm, tuy nhiên hắn chỉ biết là đó là một cái hộp, mà đám Yêu tu bên dưới lại nói trong cái hộp kia có lão tổ tông.

Chẳng lẽ…

Đường Thời không dám suy nghĩ nhiều, mắt thấy ba Yêu tu đi ra, hắn tập trung nhìn, thấy một gã cơ bắp thân hình cao lớn cường tráng, da ngăm đen, con mắt trợn lên lớn như chuông đồng; một nữ tử xinh đẹp mặc áo da màu đen thêu hoa nhỏ, có vẻ rất trẻ tuổi, chỉ là một đôi đồng tử tựa hồ có thể biến to biến nhỏ; nữ nhân đi sau cùng ăn mặc ít nhất, cũng có dáng người đẹp nhất, lụa mỏng phấn hồng buông lơi trên hai cánh tay làm lộ ra hai bả vai, từng cái giơ tay nhấc chân đều mười phần kiều mị — không cần suy nghĩ Đường Thời cũng biết cô nàng này chắc chắn là Hồ tộc.

Cái hộp kia hiện đang ở trên tay nữ nhân Hồ tộc, ba người bọn họ hoàn toàn không lường được bên ngoài vẫn còn một kẻ mai phục là Đường Thời.

Địch ngoài sáng ta trong tối, huống chi hiện tại tu vi của Đường Thời cũng không phải là thấp, chiêu đầu tiên tung ra chính là “Xuân miên bất giác hiểu” (say sưa giấc xuân không biết trời đã sáng), chiêu này sẽ gây mê man cho những người có tu vi thấp hơn hắn, người trúng chiêu thực lực càng cao thì hiệu quả càng yếu.

Một chiêu của Đường Thời tung ra cũng chỉ khiến mấy người kia mơ màng một chút, có điều hắn vốn không cho rằng có thể một kích thành công đơn giản như vậy, tiếp theo ngay sau đó chính là một kiếm của Đường Thời, cũng không phải là cái loại linh lực đặc thù vận hành quỷ dị của Trùng Nhị bảo giám mà chỉ là một chiêu hắn thuận tay bổ ra, nếu nữ tu áo hồng ở giữa không né tránh nhanh, sợ là bả vai thanh mảnh đã bị chiêu này của Đường Thời gọt đi một nửa rồi.

Bên ngoài còn có người mai phục!

Ba Yêu tu đều kinh hãi đến biến sắc, còn chưa kịp đề phòng, công kích của Đường Thời đã như mưa to gió lớn ào ào kéo đến.

Chiêu tiếp theo đánh tới chính là “Đại tuyết mãn cung đao” (bão tuyết phủ đầy cung đao), liên tiếp mấy đao chém ra khiến đội hình ba người tan tác, buộc phải tản ra. Lúc này Đường Thời mới nhân cơ hội vọt lên, chỉ lướt qua trước mặt mỹ nữ kia một cái liền cướp đi cái hộp trong tay nàng, sau đó thuận gió bay lên thẳng một mạch như đại bàng giương cánh chao liệng trên chín tầng trời, rồi hạ xuống nơi cao nhất mộ kiếm, trong tay còn cầm một thanh kiếm nát.

Đường Thời của giờ khắc này hoàn toàn không còn vẻ hung ác và bỉ ổi mà trước đây hắn thể hiện trước mặt mọi người, trong lúc bay lên, hắn cũng đã cất cái hộp kia vào trong túi trữ đồ.

Gió lạnh thổi tung vạt áo choàng xám tro bẩn thỉu của Đường Thời, cộng thêm một thanh kiếm rách nát, gợi ra một loại cảm giác phóng khoáng khó nói thành lời.

Vật quan trọng của đám Yêu tu bị người đoạt đi, chúng cũng không kịp ẩn giấu, liền lao tới quát lên: “Người phương nào lớn mật, dám đoạt đồ của ta?!”

Ở bên này của mộ kiếm, những người cùng Đường Thời tiến vào trước đó thậm chí vẫn còn đang đánh nhau, mọi người vây công Doãn Xuy Tuyết, Doãn Xuy Tuyết đã chuẩn bị dựa vào sức mạnh của Côn Lôn kiếm để thu hồi Tiểu Côn Lôn, chỉ cần ra khỏi nơi này, chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Nhưng không ai nghĩ tới, sau lưng bọn họ vẫn còn biến cố như vậy.

Mọi người nghe được động tĩnh quay đầu lại, liền cảm thấy trong lòng có một vạn con thảo nê mã* chạy như điên.

(Thảo nê mã: gần âm với “thao nhĩ mụ” a.k.a “đ*t mẹ mày”, một trong “thập đại thần thú” từ lóng do cư dân mạng Trung Quốc tạo ra để tránh cuộc càn quét từ ngữ thô tục của chính phủ.)

Mẹ nó tại sao lại là tên Đường Thời ngu ngốc này!!! Sao hắn lại đến rồi!!!

Mọi người đều câm lặng mà hỗn độn trong gió, đồ khốn này không phải đi rồi sao? Mẹ nó đi thì đi đi, ngươi đi nhanh một chút, chúng ta thực sự không truy cứu đâu, tất cả mọi người đều đang đánh Doãn Xuy Tuyết mà, con mẹ nó ngươi tranh thủ lúc chúng ta đánh đến náo nhiệt lại nhô đầu ra như thế cũng xứng là đại trượng phu sao?!!

Tất cả mọi người gần như phát điên, vốn đang đánh đến hăng say, bây giờ chỉ có thể dừng lại, bởi vì không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Doãn Xuy Tuyết cảm thấy Đường Thời đúng là một kẻ thú vị, luôn có thể lựa thời điểm mấu chốt mà xông ra phá rối, thật không biết hắn cố ý hay vô tình.

Doãn Xuy Tuyết bị nhiều người vây công đến mệt mỏi, lúc này liền thừa dịp dừng lại nghỉ ngơi một hồi, nhân tiện xem xét tình huống.

— Nói chính xác, là xem tên Đường Thời này lại quấy nhiễu ra tình trạng nào.

Đường Thời thản nhiên đối mặt với nữ tu Hồ tộc đang nhìn mình chằm chằm, gương mặt vô tội, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta có đoạt đồ gì của ngươi sao? Một ả Yêu tu, thế mà cũng dám tới Tiểu Hoang cảnh của hai phái Tiên Phật quấy rối, còn ở phía sau ám hại Thiên Hạ môn, có ý đồ gì?”

Lạc Viễn Thương vừa nghe liền “Xì” một tiếng trong lòng, nghe qua liền biết là há mồm nói bậy, nhất là câu đầu tiên, tên Đường Thời kia mà không cướp đồ của người ta, gã liền viết ngược lại tên mình.

Tuy nhiên Đường Thời vốn là cái loại lưỡi không xương nhiều đường lắt léo*, dù bây giờ nói chuyện như hù dọa người ta, nhưng đồng thời cũng nói ra điểm mấu chốt.

(Nguyên văn là “mãn chủy bào hỏa xa“. Chi tiết (5))

— Yêu tu.

Trọng điểm chính là Yêu tu.

Nữ tử Hồ tộc lúc này mới ý thức được rằng bọn họ đã bại lộ trước mặt mọi người, tức khắc cắn răng thầm hận, biết là mình đã bị nam nhân này tính kế. Có điều các tu sĩ đứng đầu Đông sơn bọn họ đều biết, tình báo của Yêu tu vốn không thua kém gì các phái khác, nhưng nàng thật sự chưa hề nghe nói tới người đang đứng trước mắt này.

Mặc trên người là đạo bào (áo đạo sĩ) của bọn nhà quê Thiên Hải sơn, thậm chí còn không phải là trang phục chính thức của đệ tử nội môn, xem ra chỉ là một đệ tử ngoại môn, thế mà cứ ra vẻ hiên ngang lẫm liệt đến mức khiến người ta chỉ muốn đập nát bản mặt của hắn.

Hồ Vũ thức đến nổ phổi, bây giờ bị nhiều người bắt gặp như vậy, suy cho cùng thì bảo vệ mạng sống vẫn quan trọng hơn, bọn họ còn dám nói gì nữa. Hồ Vũ cũng coi như là người giỏi tùy cơ ứng biến, tay ngọc thon dài lập tức giương lên, sương mù màu hồng phấn liền bốc lên mù mịt. Đường Thời dứt khoát lùi cực nhanh về phía sau, căn bản không muốn ở phía trước làm bia ngắm.

Đường Thời là một kẻ tinh ranh, một bước lui này, thế mà lại vừa khéo dừng lại ở sau lưng ba người Tiểu Tự Tại Thiên.

Hồ tộc của Yêu tu, kiểu gì cũng sẽ biết một chút thủ đoạn mị hoặc người khác, trốn ở sau người nào là an toàn nhất? Đương nhiên là sau lưng hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên!

Hồ Vũ bên kia thật không ngờ thế mà lại có người vô sỉ đến mức đó, nàng tức giận đến phát run, suýt nữa thì ngạt thở, may mà tu luyện nhiều năm nên tâm tính cũng coi như kiên định, có thể tiếp tục thi pháp (thi triển thuật pháp).

Thủ quyết* của Hồ yêu như mây trôi nước chảy, chỉ thấy từng làn gió mang hương thơm nổi lên tứ phía, nhóm người bên phía Đường Thời hiển nhiên có không ít người bị đầu độc trong nháy mắt. Họ si dại nhìn Hồ Vũ, dáng vẻ như có thể ngay lập tức quỳ dưới chân nàng.

(Thủ quyết: một hệ thống các động tác tay liền mạch mà tu giả dùng để thi triển một pháp thuật nào đó. Xem ví dụ ở đây.)

Tuy nhiên các Phật tu đứng trước Đường Thời lại không như vậy, Thị Phi chỉ trầm giọng nói một tiếng “Nhắm mắt”, sau đó liền không một ai cất tiếng, cũng không có bất cứ dao động nào.

Hồ Vũ chính là Yêu tu nổi danh của Thiên Chuẩn Phù Đảo, ban đầu nàng chỉ chú ý tới Đường Thời, sau đó mới nhìn đến mấy người Tiểu Tự Tại Thiên, cũng không phải không nhìn thấy Thị Phi. Dù sao Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên có thể xem là hàng xóm, nên nàng cũng coi như hiểu rõ tình hình của bên kia. Phật gia không sát sinh, chỉ cần người của Thiên Chuẩn Phù Đảo không làm chuyện gì quá đáng, Tiểu Tự Tại Thiên nhiều khi vẫn sẵn lòng tạo thuận lợi cho các Yêu tu Thiên Chuẩn Phù Đảo.

Hồ Vũ sao có thể chưa từng nghe nói tới Danh tiếng của Thị Phi cơ chứ? Nàng vừa nhìn thấy y liền cực kỳ đề phòng, nhưng đến lúc nàng thi triển thuật pháp thì lại phát hiện ra điều bất thường.

Hồ Vũ đột nhiên cười váng lên, “Ha ha ha… Thị Phi ơi là Thị Phi, chẳng phải ngươi là đại đệ tử tầng thứ ba của Tiểu Tự Tại Thiên sao? Sao bây giờ ngay cả tu vi Kim Đan kỳ cũng biến mất rồi? Ngươi vậy mà lại bị hạ cảnh giới… Ha ha ha…”

Không trách được nàng cười đến ngông cuồng như thế, đơn giản vì trong cảm nhận của vô số nữ tu Thiên Chuẩn Phù Đảo, Thị Phi là một truyền kỳ — các đại hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên có tu vi tinh thâm, nhưng các tiểu hòa thượng khi mới bắt đầu tu hành thì không được như vậy, hầu như tất cả đệ tử cửa Phật đều ít nhiều từng bị bầy Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo dụ dỗ.

Chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là Thị Phi.

Ban đầu y chẳng qua chỉ là một tiểu hòa thượng thông thường, chỉ khác người ở khuôn mặt cực kỳ thanh tú mà thôi. Nhưng sau này y không chỉ càng lớn càng đẹp, mà tu vi Phật pháp cũng càng ngày càng tinh thâm. Mỗi dịp Thị Phi tham gia giảng đạo Phật pháp đều có cực nhiều Yêu tu kéo tới, đối với tình huống này Tiểu Tự Tại Thiên cũng chỉ đành nhắm mắt cho qua. Bọn họ dù sao cũng là Yêu tu, con đường tu hành bất đồng, đôi khi có người nghe Thị Phi biện luận cùng Phật tu khác, nghe đến mức vô tình đắm chìm vào trong cảnh Phật mà không hay biết, suýt nữa là vạn kiếp bất phục*.

(Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

Dù sao Yêu Phật không cùng một đạo, Yêu tu nếu như chìm đắm trong Phật đạo, thì chính là tự tìm đường chết.

Loại tình huống này về sau cũng khiến các trưởng lão Thiên Chuẩn Phù Đảo chú ý, cuối cùng phải nghiêm khắc ra lệnh các tiểu yêu tâm tính không kiên định không được đến Tiểu Tự Tại Thiên nghe giảng đạo.

Thế nhưng cấm đoán như vậy cũng không thể ngăn chặn ánh hào quang trên người Thị Phi, y vẫn trước sau như một mà giảng đạo, thường thường vẫn luôn có tiểu yêu không hiểu chuyện đi dụ dỗ y, nhưng chưa từng có một người thành công. Thị Phi cũng không ra tay với các tiểu yêu này, phát hiện người nào cũng chỉ thả ra bên ngoài Tiểu Tự Tại Thiên, bọn nó sẽ tự biết đường trở về.

Lâu ngày như vậy, đám yêu quái Thiên Chuẩn Phù Đảo đều có cùng một suy nghĩ, đó là không biết bao giờ mới có một yêu quái có khả năng mê hoặc hòa thượng này…

Thế mà ngày hôm nay…

Hồ Vũ vẫn còn đang cười to, nàng đang nhìn thấy cái gì? Tu vi của Thị Phi vốn là Kim Đan kỳ, bây giờ lại chỉ là hậu kỳ Trúc Cơ, người này rốt cuộc đã làm gì mà ra nông nỗi này?

Tuy nhiên, đây cũng chính là cơ hội tốt cho Hồ Vũ.

Nàng mang theo nụ cười rực rỡ mà đến gần Thị Phi, nửa bờ vai trần trụi hiển lộ rõ ràng, phi thường xinh đẹp.

Mà đôi mắt Thị Phi chậm rãi hé mở, đáp lại Hồ Vũ cũng chỉ là một bàn tay hờ hững vươn ra, nhẹ nhàng đặt trên trán nàng, “Tội gì phải u mê không tỉnh?”

Chỉ trong khoảnh khắc, kim quang lóe lên, đôi mắt Hồ Vũ bỗng ánh lên vẻ sợ hãi cực độ, tựa như không thể tin được việc đang xảy ra trước mắt. Nàng gần như là ngơ ngác mà nhìn vào đôi mắt Thị Phi, sau đó kêu thảm một tiếng bay ngược ra ngoài, ngã sấp xuống đất, gần như bị đánh về nguyên hình.

Tất cả sương mù màu hồng tức thì tan biến, mọi người cũng thanh tỉnh trở lại. Hai yêu quái còn lại thấy Hồ Vũ bị thương liền nổi giận, nữ tử áo đen linh hoạt bay lên, có điều mục tiêu của nàng lại là Đường Thời, từ đầu đến cuối cô nàng vẫn luôn nhớ tới nhiệm vụ tìm về lão tổ tông của tộc mình, muốn đoạt lại cái hộp kia.

Nhưng nàng bị Thị Phi phát hiện.

Thị Phi cũng không có động tác gì đặc biệt, chỉ rũ mắt xuống, trong mắt không tự chủ hiện lên một chút lãnh ý, nhưng chỉ giây lát sau đã tan biến. Ngón tay y hơi gảy một cái, một đốm sáng giống như hạt đậu bay ra, lập tức đánh trúng Miêu yêu A Tửu. Một đốm lửa chẳng qua chỉ nhỏ như hạt đậu, thế mà vừa chạm vào người A Tửu đã khiến nàng bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống bên cạnh mộ kiếm. Ánh lửa bùng lên, A Tửu lập tức bị đốt thành một đám tro tàn.

Mọi người thoáng chốc không nói nên lời, một màn này quá nhanh cũng quá khốc liệt, bọn họ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, bất kể là việc Miêu yêu đánh lén hay là Thị Phi bỗng nhiên ra tay.

Kể cả Ấn Hư và Ấn Không đứng bên cạnh Thị Phi cũng ngây ngẩn cả người, họ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì sao… Thị Phi sư huynh lại đột nhiên kích động như vậy? Trước đây nếu có chuyện thế này xảy ra, y chỉ nhẹ nhàng nâng tay ngăn lại, sao giờ phải nặng tay đến thế?

Ngón tay Thị Phi cũng khẽ run rẩy, bờ môi y run lên rồi lại mím chặt, ánh mắt cũng trở về với sự ôn hòa phiêu nhiên.

Thị Phi không nói gì một lúc lâu, Đường Thời sau lưng y cũng nhạy bén cảm thấy sự tình có biến — vì sao, tu vi hạ xuống…

Hồ Vũ cơ hồ rên lên một tiếng, nhìn ánh lửa nuốt mất A Tửu, sau đó kéo Hùng Thừa vội vã chạy đi, “Thị Phi, mối thù ngày hôm nay, Thiên Chuẩn Phù Đảo sẽ nhớ kỹ –“

Tiếng hét thê lương của nàng vẫn còn vang vọng giữa không trung, mà bóng người thì đã biến mất.

Đúng lúc này, toàn bộ mộ kiếm Tiểu Côn Lôn bắt đầu đất rung núi chuyển, Đường Thời vốn đang mải suy nghĩ chuyện khác, ai ngờ được biến cố lại đột nhiên xảy ra? Gần như là theo bản năng, hắn quay đầu nhìn thẳng về phía Doãn Xuy Tuyết.

Quả nhiên, không biết từ lúc nào Doãn Xuy Tuyết đã tránh sang một bên, tay cầm Côn Lôn kiếm, miệng lẩm nhẩm gì đó, toàn bộ mộ kiếm theo đó mà rung chuyển, vô số linh kiếm cũng bắt đầu phát ra âm thanh kim loại loảng xoảng, đồng thời lay động trên mộ kiếm, giống như muốn phá đất mà thoát ra.

Đường Thời lại nghĩ tới câu nói kia, kẻ có Côn Lôn được Côn Lôn, tên này thật sự muốn nuốt trọn toàn bộ mộ kiếm! Hắn sao có thể để hành vi cướp giật này phát sinh trước mắt mình?

Lập tức, bàn tay Đường Thời thu về rồi lại lật lên, thanh kiếm nát biến mất, thay vào đó là một chiếc lệnh bài phong cách cổ xưa, bên trên khắc một chữ “Quy” (trở về) xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đồng thời lập tức biến lớn, chỉ trong nháy mắt đã đồ sộ như một ngọn núi nhỏ. Ngay sau đó, lệnh bài chữ “Quy” trực tiếp hóa thành một con dấu khổng lồ, đổ ập về phía Doãn Xuy Tuyết đang thi pháp!

Trong lúc vội vàng, Doãn Xuy Tuyết chỉ kịp thu kiếm chặn lại, nhưng vẫn bị đập đến tóe máu, bay ngược ra rất xa mới dừng lại được. Hắn kinh hoảng mà phẫn nộ nhìn về phía người ra tay: “Đường Thời –“

“Chia cho ta một nửa mộ kiếm, ta tha chết cho ngươi!”

*******

(1) Hồi mã thương: một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.

Mặc dù đây là một thế võ nhưng với sự lợi hại bởi yếu tố bất ngờ và hiệu quả, được ứng dụng rộng rãi trong võ thuật Trung Hoa. Đặc biệt, thuật ngữ “Hồi mã thương” không chỉ đơn thuần đề cập về một thế võ, đòn đánh mà nó đã được nâng lên thành một thuật ngữ để chỉ sự phản kích, phản công của một đối thủ với đối thủ còn lại trong các cuộc thi đấu cũng như chỉ một chiến thuật thi đấu, kinh doanh. (Lên trên)

(2) Đường thi Tống từ: thơ thời Đường và từ thời Tống, được xem như là hai trong các thành tựu nổi bật của văn học cổ điển Trung Hoa cùng với Hán phú, Nguyên khúc và tiểu thuyết Minh-Thanh. Đường thi Tống từ thường đi cùng với nhau do thể loại khá gần nhau. Xem chi tiết của thể loại ‘từ’ ở đây(Lên trên)

(3) Ba gã thợ giày hơn một ông Gia Cát: ý nói nhiều người đồng tâm hiệp lực thì có thể tìm được biện pháp tốt, có thể còn hơn một người tài giỏi. Nguyên văn là “Tam cá xú bì tượng, đính cá Chư Cát Lượng”. Trên thực tế, “bì tượng” gần âm với “tì tướng”, ở cổ đại có nghĩa là “phó tướng”, nguyên bản ý chỉ trí tuệ của ba phó tướng hợp lại có thể hơn cả một Gia Cát Lượng, truyền lưu lâu ngày lại từ “tì tướng” biến thành “bì tượng”.

Song quyền nan địch tứ thủ: hai tay không đánh lại bốn tay, ý nói một người khó chống được đám đông. (Lên trên)

(4) Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ: Phật giáo thường dùng câu này để khuyên người ta hướng thiện. Bể khổ chỉ thế giới đầy rẫy các khổ nạn, cũng tức là vòng luân hồi sống chết trong ba cõi sáu đường, chúng sinh chìm nổi trong đó khó thoát ra được. Quay đầu, biểu thị sự tỉnh ngộ, hối cải. Ví dụ người làm ác, một lúc nào đó, biết ăn năn tỉnh ngộ mà hướng thiện thì được cứu vớt. (Lên trên)

(5) Mãn chủy bào hỏa xa: dịch nghĩa là “Miệng đầy xe lửa lao vùn vụt” (???), thường có hai nghĩa:

  • Chỉ người đặc biệt có tài ăn nói, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, có thể nói đen thành trắng, nói chết thành sống, nói có lý thành vô lý, giỏi mê hoặc nhân tâm, là cấp độ cao hơn của “miệng lưỡi dẻo quẹo”, cực kỳ không đáng tin cậy.
  • Chỉ người chuyên mạnh miệng khoác lác, ăn nói lung tung, nghĩ gì nói nấy mà không tự chịu trách nhiệm, đương nhiên cũng cực kỳ không đáng tin cậy.

Ở đây mình nghĩ là tác giả dùng nghĩa thứ nhất để miêu tả cái mồm mất dại của bạn Đường Thời =)))) (Lên trên)

4.8/5 - (5 votes)

4 thoughts on “Thần giám – Chương 40

    1. Dạo này mình bận quá nên mãi không edit xong một chương, mong bạn thông cảm ;;A;; Mình sẽ cố gắng up chương mới sớm nha :”>

I don't care what's in your hair, I just wanna know what's on your mind