Thần giám – Chương 49

Chương 49: Buổi đấu giá

Edit: forever young

Ba Xà – Một loại dị thú trong Sơn Hải Kinh

*******

Cũng giống đa số sàn đấu giá khác, sàn đấu giá này phân thành hai tầng trên và dưới, chính giữa là một sân khấu hình tròn được bao xung quanh bởi hai tầng khán đài, trần nhà trong suốt như thuỷ tinh, được thiết kế theo dạng trần xuyên sáng, khiến tổng thể sàn đấu giá không đến mức quá tối tăm.

Tầng bên dưới là sàn đấu giá phổ thông, tầng trên xây thành một số phòng riêng dành cho những vị khách tôn quý hoặc không muốn bại lộ thân phận, còn những người căn bản chẳng quan tâm gì như Đường Thời thì dù ngồi phía dưới cũng không có ai quan tâm.

Tầng dưới của sàn đấu giá là không gian mở, giữa các chỗ ngồi đều có khoảng trống, tuy vậy vẫn có ít nhất hơn hai trăm chỗ, nói cách khác tầng này có thể chứa được tối thiểu hai trăm người tham gia đấu giá. Tầng trên gồm mười sáu gian phòng nhỏ, hiện giờ có người hay không còn chưa rõ, chỉ có thể chờ đến khi bắt đầu đấu giá mới có thể biết được phần nào.

Đường Thời ngồi tại chỗ cũng có thể thấy rõ toàn cảnh phòng đấu giá, mỗi gian phòng ở tầng trên đều kèm theo một hành lang nhỏ, bên ngoài còn có thêm một khoảnh sân nhỏ giống như ban công, hẳn là để người ở bên trên có thể nhìn rõ bảo vật bên dưới? Có điều trong hành lang mơ hồ có bóng người lay động, nhìn có vẻ không giống khách hàng.

Yến Hồi Thanh ở bên cạnh nói: “Đó là bảo vệ của Tỳ Hưu lâu, sàn đấu giá sợ nhất là có kẻ cướp đoạt vật đấu giá, vì vậy thường cử người có vũ lực cao bảo hộ, mấy bảo vệ mà ngươi thấy đa phần đều là Kim Đan kỳ, ở tận cùng bên trong còn có một lão quái Nguyên Anh kỳ — xem ra món đồ đấu giá lần này quả thật là không tầm thường.”

Đường Thời nghe mà kinh hồn bạt vía, Tỳ Hưu lâu này thật đúng là… Bảo vệ mà cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ? Vậy thì mức độ hao phí nhân lực vật lực không phải dạng vừa đâu. Hắn vốn tưởng Tẩy Mặc các đã thuộc dạng giàu nứt đố đổ vách rồi, nhưng giờ mới hiểu ra, đứng trước thế lực tầm cỡ bá chủ như Tỳ Hưu lâu thì Tẩy Mặc các chẳng là cái gì hết.

“Mười hai các Đại Hoang, có thế lực nào mà không phải như vậy?” Yến Hồi Thanh vuốt râu mép, mặt đầy cảm thán, “Năm đó khi ta còn là một tiểu tu sĩ, cũng giống như ngươi bây giờ, nghĩ sao Đại Hoang lại có thể lợi hại đến vậy… Mà mấy trăm năm trôi qua, suy nghĩ của ta vẫn không thay đổi…”

Mấy trăm năm trước trong lòng Yến Hồi Thanh mang theo nỗi nghi hoặc — sao Đại Hoang lại có thể lợi hại như thế? Đến tận bây giờ, thực lực ngày một tăng lên chẳng hề làm sự hoang mang biến mất, mà ngược lại chỉ khiến nó càng thêm kịch liệt.

Chắc chắn Đại Hoang ẩn chứa trong mình một bí mật không tầm thường.

“Chỉ mong trong hội thi Tứ Phương Đài mười lăm năm sau, ta có thể thấy được sự thay đổi nào đó.”

Lại là hội thi Tứ Phương Đài? Đại lục Linh Khu thật đúng là đủ các loại đại hội.

Đường Thời nhớ tới mười tám cảnh Tiểu Hoang, không biết hội thi Tứ Phương Đài này lại có gì đặc biệt đây?

Hắn đang định mở lời hỏi thử, bỗng nghe bên dưới vang lên tiếng chuông gió lanh lảnh êm tai tựa tiên nhạc, khiến cho cả sàn đấu giá đang huyên náo yên tĩnh hẳn lại. Gần sân khấu xuất hiện một vài người mặc trang phục tương tự như Vân Cẩm bên ngoài, có nam có nữ, phần lớn đứng dưới sân khấu, chỉ có một nữ nhân dáng người gợi cảm trực tiếp nhảy lên trên, xem dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái kia, hẳn nhiên cũng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

“Đây là phòng số ba của sàn đấu giá Hoàng Hôn trực thuộc Tỳ Hưu lâu, buổi đấu giá sắp bắt đầu, mong các vị khách quý tham gia tạm thời không di chuyển, thủ vệ của Tỳ Hưu lâu sẽ luôn ở trạng thái báo động trong suốt thời gian đấu giá, huống hồ các vị cũng biết — buổi đấu giá lần này không giống mọi khi, trong đây có một số thứ khiến chư vị cảm thấy hứng thú. Bổn lâu không hy vọng có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, việc này cũng là vì các vị. Đây là sự hợp tác giữa đôi bên, mong chư vị phối hợp một chút, nếu nhất định phải rời khỏi chỗ thì mong các vị bảo đảm không bày ra bất kỳ tư thế công kích nào. Bây giờ nếu không có ai định rời khỏi chỗ ngồi, vậy buổi đấu giá xin được phép bắt đầu.”

Mặc dù chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng phong thái nói chuyện không có nửa phần luống cuống, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác không để ai tại đây vào mắt.

Kỳ lạ ở chỗ, khẩu khí như vậy lại không khiến người ta phản cảm, ngược lại có một loại cảm giác như là — mong mỏi trong lòng. Có lẽ đây chính là sự thần kỳ của sức mạnh chăng?

Có thể chỉ dựa vào tu vi Trúc Cơ kỳ mà phát biểu tại đây, đồng thời không hề luống cuống, thậm chí không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn là bởi Tỳ Hưu lâu có đủ sức mạnh khiến tất cả mọi người phải ngoan ngoãn nghe lời.

Nữ nhân này mày đen mắt phượng, môi tựa anh đào, mặc váy hoa đỏ thẫm xòe rộng, chỉ đứng ở nơi đó đã tạo thành cảnh quan tươi đẹp, khiến buổi đấu giá dù chưa bắt đầu đã có cảm giác sôi động.

Trên sàn đấu giá cần nhất là loại người như vậy, chỉ cần mở miệng nói vài câu đã khiến bầu không khí sôi nổi hẳn lên. Không khí náo nhiệt sẽ dễ dàng khiến người ta đánh mất lý trí, khi đó hiệu suất của buổi đấu giá sẽ càng nâng cao — mọi người đều cố gắng tranh giành, sàn đấu giá mới có thể thu được được lợi nhuận lớn nhất.

Đường Thời hiểu rõ trong lòng, nhìn thoáng qua xung quanh, không có một ai đứng lên.

Mười sáu căn phòng phía trên đều giăng rèm che kín, không rõ tình hình bên trong như thế nào.

Đến đây, buổi đấu giá coi như đã bắt đầu.

“Sàn đấu giá Hoàng Hôn, xin được phép bắt đầu.”

Nữ tu đứng trên sân khấu, trước mặt là một cái quầy, trên quầy dựng một chiếc chuông nhỏ, mà trên tay nữ tu là một chiếc chùy nhỏ bằng đồng. Nàng gõ nhẹ lên chuông ba cái, lập tức một âm thanh xưa cũ vang lên, sóng âm tuần hoàn vang vọng khắp sàn đấu giá, thật lâu không tiêu tan.

“Dựa theo quy củ từ trước tới giờ, bắt đầu đấu giá từ đan dược, sau đó đến công pháp linh thuật, cuối cùng chính là các loại pháp bảo được chư vị quan tâm nhất. Vòng đấu giá thứ nhất, đan dược. “

“Món thứ nhất chính là nọc độc của Ba Xà, đây là một loại rắn khổng lồ sinh trưởng tại Ba sơn thuộc Nam sơn, một giọt nọc độc có thể khiến một tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ mất toàn bộ tu vi ngay lập tức. Dịch độc này được lấy từ một con Ba Xà vừa kết yêu đan, trong bình có tổng cộng chín giọt, từ đó có thể chiết xuất thành ba giọt độc có tác dụng với tu sĩ sơ kỳ Kim Đan, hoặc một giọt độc có tác dụng với trung kỳ Kim Đan, giá khởi điểm là một ngàn linh thạch hạ phẩm.”

Đường Thời bị cái giá này doạ cho sợ ngây người, chỉ một bình nọc độc mà giá khởi điểm đã là một ngàn!

Yến Hồi Thanh đã tới đây nhiều lần, tất nhiên cũng biết giá thị trường ở nơi này như thế nào, ông nhịn không được đập cho Đường Thời một đập, tựa hồ nhìn không nổi cái vẻ nghèo túng quê mùa của hắn, “Chỉ món đồ đấu giá đầu tiên mới có mức giá quy định, những món tiếp theo thường đều không có giá sàn. Trong mỗi sàn đấu giá, không tính món hàng chủ chốt thì mấy vật phẩm mở màn này cũng không tệ đâu, đương nhiên càng về sau chất lượng càng tăng, thứ tốt vẫn còn ở phía sau. Một ngàn linh thạch hạ phẩm đối với tu sĩ bình thường là nhiều, nhưng đã có thể tới nơi này thì có ai là người thường đâu.”

“…” Vậy nên ta đây đích thực là một tên nghèo mạt rệp chứ gì? Đường Thời coi như hiểu rõ rồi.

Tỉ lệ chuyển đổi giữa linh thạch thượng, trung, hạ phẩm đều là một trăm, hiện giờ trên người Đường Thời chỉ có cùng lắm là mấy chục viên linh thạch hạ phẩm — một tia sáng loé lên trong đầu, Đường Thời chợt nhớ tới viên tinh linh vẫn đang nằm trong túi trữ vật của mình, không đúng nha, thực ra hắn chính là một đại phú ông đó!

Một viên linh tinh bằng một trăm linh thạch thượng phẩm bằng mười ngàn linh thạch trung phẩm bằng một triệu linh thạch hạ phẩm!

Đường Thời ngây dại cả người luôn, trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới việc dùng viên linh tinh đó như thế nào, bởi thứ đồ kia quá cao cấp, Đường Thời căn bản không có biện pháp sử dụng, bây giờ bất chợt nhớ tới món hàng tồn này, quả thực thiếu chút nữa là kích động phát điên.

Không đùa đâu má nó, trên đời này làm gì còn chuyện nào gây kích động bằng việc đột nhiên nhận ra mình là đại gia chứ?

Hắn nỗ lực khống chế ý cười đang vặn vẹo bò lên trên mặt, ra vẻ nghiêm trang mà tiếp tục xem đấu giá.

Thực ra, linh thạch có nhiều đến mấy thì cũng chỉ là một con số mà thôi.

Kỳ thực trong đầu Đường Thời chẳng có khái niệm gì đối với những đơn vị cao như hàng triệu linh thạch, giống như ngươi nói với một tên ăn mày rằng gã có tài sản lên tới hàng ngàn tỉ, khi đó gã ăn mày ngoại trừ việc thấy trên trời rơi xuống bánh có nhân đập cho mình bất tỉnh ra thì sẽ chẳng còn cảm giác gì khác. Bởi gã không thể biết ý nghĩa của hàng ngàn tỉ là gì, cũng chẳng biết nó có giá trị đến mức nào. Đường Thời cũng giống tên ăn mày kia, trừ khi ngươi nói cho hắn biết người giàu nhất thế giới cũng không thể có được khối tài sản ngàn tỉ, vậy thì chẳng bằng nói luôn rằng hắn là kẻ giàu nhất thế giới, không chừng danh hiệu đó còn có sức công phá với hắn hơn.

Đơn giản chỉ là một con số, Đường Thời còn chưa đủ hiểu biết để nhận thức được con số đó có thể mang lại cho mình những gì.

Buổi đấu giá vẫn đang tiếp tục.

Nọc độc Ba Xà hiển nhiên là đồ tốt, nên khá nhiều người đang vì nó mà tranh nhau ra giá.

“Một ngàn rưỡi!”

“Một ngàn tám!”

“Một ngàn chín!”

“Hai ngàn mốt!”

“Ba ngàn –”

Cả sàn đấu giá đều im bặt, con số ba ngàn này đã vượt qua giới hạn thừa nhận của đại đa số mọi người.

Nọc độc Ba Xà tất nhiên là trân quý, nhưng cũng cần có thủ pháp luyện chế nhất định, nếu không nọc độc tanh hôi sao có thể chạy thoát khỏi pháp nhãn của tu sĩ Kim Đan kỳ? Đối với mọi người đây là món đồ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vậy nên một khi giá cả vượt quá giới hạn, họ sẽ bỏ đi ngay lập tức.

Không còn ai đấu giá.

Nữ tu vẫn luôn thờ ơ đứng xem rốt cuộc cất tiếng, “Báo giá, ba ngàn linh thạch, lần một. Ba ngàn, lần hai. Ba ngàn – lần ba!”

“Coong” một tiếng vang nhỏ, nữ nhân nhẹ nhàng gõ cây búa nhỏ trong tay lên chiếc chuông bằng đồng thau trước mặt, ý chỉ lượt đấu giá thứ nhất kết thúc.

Chiếc bình nhỏ đựng nọc độc vốn được đặt trên đài triển lãm, sau một tiếng chuông vang, liền thấy phần đáy của đài triển lãm rơi xuống, bình chứa nọc độc cũng theo đó mà biến mất.

Cơ quan này cũng thật xảo diệu, chỉ nháy mắt đã thay thế bình nọc độc bằng một chiếc bình nhỏ màu xanh da trời, trông có vẻ là đựng đan dược.

Đường Thời chỉ là một người xem, so với đấu giá thì hắn để tâm đến lai lịch và tác dụng sau này của nọc độc Ba Xà hơn.

Tham gia buổi đấu giá là cơ hội tốt để mở mang kiến thức, bởi có rất nhiều thứ Đường Thời không biết, mà những thứ này sau khi được giám linh sư cao cấp giám định chắc chắn sẽ cho ra thông tin tổng thể khá toàn diện, như vậy mới có thể bán được một cái giá cao. Vì vậy những màn giới thiệu này sẽ phổ cập cho hắn rất nhiều tri thức.

Đường Thời lắng nghe rất nghiêm túc, hắn sẽ không đến không công.

Có điều, tới sàn đấu giá chỉ để nghe giới thiệu, Đường Thời có thể coi là độc nhất vô nhị.

Trải nghiệm hôm nay khiến Đường Thời đưa ra một quyết định không tưởng — về sau phải tham dự mấy buổi đấu giá như thế này nhiều hơn để mở mang kiến thức mới được.

Vì vậy, về sau ở rất nhiều nơi trên đại lục, nhân viên tiếp khách của Tỳ Hưu lâu luôn có thể nhìn thấy bóng dáng đáng khinh của Đường Thời…

Khụ.

“Vòng thứ nhất, món hàng thứ hai, ba viên Đại Hoàn đan tam phẩm. Xuất xứ từ phòng luyện đan của Tiểu Tự Tại Thiên, hẳn là không cần nói gì thêm về lai lịch của nó nữa, viên thuốc này là tam phẩm, ăn một viên có thể giúp một tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ đã dùng linh lực đến khô kiệt khôi phục toàn bộ linh lực, mức độ quý giá hẳn không cần ta phải nhiều lời. Giá trị của viên thuốc này phải từ hai ngàn trở lên, bởi Tiểu Tự Tại Thiên và đại lục Linh Khu bị ngăn cách đã lâu, phương pháp luyện chế loại đan dược này vẫn luôn là bí mật của Tiểu Tự Tại Thiên, đại lục Linh Khu không có được phương thuốc chính xác, đan dược phỏng chế theo đều không có được hiệu quả như nguyên bản. Đan dược này đã được toàn bộ đội ngũ giám linh sư của Tỳ Hưu lâu giám định, tuyệt không giả dối.”

Nữ nhân ấn ngón tay vào một cơ quan nào đó trên quầy, chiếc bình nhỏ màu xanh liền tách ra thành hình một đoá hoa sen, ba viên đan dược được đặt trên ba cánh hoa bằng sứ, trên thân mỗi viên là ba vòng hoa văn, biểu thị tam phẩm.

“Chiếc bình này cũng rất quý giá, chính là bình hoa sen của Tiểu Tự Tại Thiên, có cơ quan khống chế để tuỳ ý đóng mở, nếu dùng không đúng phương pháp sẽ khiến bình bị phá huỷ ngay lập tức, cả đan dược bên trong cũng bị huỷ theo. Nghe nói mỗi bình hoa sen đều là một kiệt tác độc nhất vô nhị, trên đời không có cái thứ hai, hơn nữa hình như bây giờ Tiểu Tự Tại Thiên đã không còn chế tạo loại bình này nữa. Chỉ riêng giá trị của chiếc bình này cũng đã khiến người ta cảm thán không thôi, mời chư vị tự do ra giá –“

Không thể phủ nhận, lúc nghe đến mấy chữ “Tiểu Tự Tại Thiên”, trong lòng Đường Thời chợt nổi lên cảm giác kỳ quái.

Dù sao Tiểu Tự Tại Thiên rất hiếm khi đặt chân lên đại lục Linh Khu, đối với người khác mà nói thì chỉ là truyền thuyết, nhưng riêng với Đường Thời thì lại khá quen thuộc. Hắn đã từng kề vai chiến đấu với Tiểu Tự Tại Thiên, giờ nhớ lại… Quả thực có chút phức tạp không nói nên lời…

Khi đó hắn chỉ là đệ tử tép riu của môn phái hạng hai Đông sơn Thiên Hải sơn, giờ hắn là tiểu sư đệ được mọi người xem trọng của Tẩy Mặc các hàng đầu Nam sơn. Chỉ có thể nói, cảnh ngộ đời người thay đổi trong chớp mắt.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng lắm, “Đồ của Tiểu Tự Tại Thiên, sao lại lưu lạc ra ngoài được?”

Đại Hoàn đan này chính là thánh dược khiến tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ hồi phục đầy máu, kể cả dùng cho Kim Đan kỳ cũng có hiệu quả không nhỏ, đan dược như vậy có thể nói là cực kỳ quý giá, hẳn là phải được giấu kỹ trong phòng thuốc của Tiểu Tự Tại Thiên, sao có thể lưu lạc ra ngoài? Nếu là có người mang nó ra, vậy người có được đan dược này tối thiểu cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ — nếu đan dược này là…

Nghi vấn này thực ra rất có lý, thậm chí còn thoáng khiến người khiếp sợ.

Đường Thời chung quy vẫn cảm thấy giữa Linh Khu Đại Lục, Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo, thậm chí cả Bồng Lai Tiên Đảo hẳn là có một chút quan hệ.

Vấn đề này làm Yến Hồi Thanh cũng ngây cả người, nhưng ngay sau đó như nhớ ra cái gì, ông nở một nụ cười kỳ dị: “Ngươi thực sự cho rằng Tiểu Tự Tại Thiên đều là người lương thiện sao? Chiến tranh giữa Phật và Đạo đã kéo dài bao nhiêu năm rồi? Rốt cuộc cái nào là chính đạo, ai cũng không biết rõ. Tiểu Tự Tại thiên giờ thu về một góc, vậy tin tức của họ từ đâu mà tới? Có một số tin tức tuyệt mật, liệu người bình thường có thể do thám được sao?”

“Ý của sư thúc là…” Thực ra Tiểu Tự Tại Thiên cũng có thế lực trong đại lục Linh Khu, chỉ là không có mấy ai biết sao?

Đường Thời nhớ tới trước kia Thị Phi đến Đông sơn điều tra về việc Thần Nguyên thượng nhân độ kiếp thất bại, cùng đủ loại sự tình phát sinh sau đó, đến khi nhìn lại chiếc bình hoa sen kia, lập tức cảm thấy có chút quỷ dị.

“Ngươi xem, chiếc bình hoa sen kia tách ra thành sáu cánh, hẳn là bên trong vốn có sáu viên thuốc, nhưng bây giờ chỉ có ba viên, một bình đầy giờ chỉ còn ba — ha ha, ta bắt đầu tò mò rồi đấy, rốt cuộc người đứng sau màn đưa ra vật này là ai, cũng không biết ai có thể mua thứ này…”

Thực ra Yến Hồi Thanh cũng hơi động tâm, có điều mọi thứ so ra đều không bằng vật mà ông ngầm biết được kia, trừ vật đó ra, mọi thứ khác đều không làm ông cảm thấy hứng thú.

Đường Thời thấy những lời này của ông khá gây chấn động, hiện tại hắn rất muốn ra tay với viên thuốc kia, hay phải nói là ra tay với chiếc bình kia. Tiểu Tự Tại Thiên thật là có không ít đồ tốt… Thực ra hắn không có nhu cầu với đan dược cho lắm, rốt cuộc hắn đã có “Xuân phong xuy hựu sinh” (Khi gió xuân thổi lại sinh sôi) rồi, Đại Hoàn đan dù tốt nhưng chung quy cũng chỉ là vật ngoài thân. Huống chi hắn chẳng qua chỉ là một tu sĩ sơ kỳ Trúc Cơ, lại còn đang ngồi ở tầng dưới, lấy được đồ ngược lại sẽ khiến người hoài nghi.

Vì thế Đường Thời nhịn.

Cuối cùng, Đại Hoàn đan được bán cùng chiếc bình với giá lên tới mười ba ngàn, có thể nói là khiến người nghẹn họng trân trối.

Yến Hồi Thanh cảm thán nói chức nghiệp kiếm được nhất đại lục Linh Khu này đích thị là luyện đan sư và luyện khí sư, bất kể là nhất phẩm, nhị phẩm hay tam phẩm, hoặc là cao hơn nữa, đều có một đống người lôi kéo. “Hai cái nghề này cũng là nghề có nhân duyên cực kỳ tốt nha…”

“Còn Mặc sư thì sao?” Đường Thời không nhịn được hỏi.

Yến Hồi Thanh quay đầu nguýt hắn một cái: “Mặc sư chúng ta thực ra cũng coi như là một dạng luyện khí sư, có đôi khi lại giống luyện đan sư, chẳng qua là không hoàn toàn giống họ. Khác biệt rất nhỏ, nhưng lại không thể nói là không có khác biệt, vậy nên cuối cùng vẫn phân ra một nhánh mới là Mặc sư. Mặc sư là toàn năng, chỉ cần làm quyển trục cho tốt thì cái gì cũng không là vấn đề.”

Mặc sư lợi hại đến vậy sao? Đường Thời sờ sờ mũi, trong lòng suy nghĩ về những lời của Yến Hồi Thanh, gật gật đầu.

Sau đó hai người Tẩy Mặc các tiếp tục xem đấu giá.

Những món hàng lên sàn sau đó cũng không tệ, đều là một số loại đan dược nổi danh hoặc nguyên liệu luyện chế đan dược, chờ đến khi một loại cỏ tên là “Khai Minh thảo” lên sàn, Yến Hồi Thanh ngồi bên cạnh Đường Thời rốt cuộc cũng tham gia.

Một túi hạt giống Khai Minh thảo tam phẩm, Yến Hồi Thanh chỉ một câu “Một ngàn linh thạch” liền thu về tay, thậm chí còn không có ai đấu với ông.

Thực ra mọi người đều thấy y phục trên người ông, dù gì cũng là một lão quái Nguyên Anh kỳ, lại là người của Tẩy Mặc Các, người ta cho ông mấy phần mặt mũi cũng là phải.

Quan trọng hơn, nếu thật sự có người đoạt đồ từ tay Tẩy Mặc các, không chừng sau đó lão quái này có thể trực tiếp chơi trò giết người cướp của.

Huống hồ Khai Minh thảo chỉ là một loại cỏ cộng sinh với Khai Minh thú, Khai Minh thú là một loại yêu thú dùng Khai Minh thảo làm thức ăn, hạt giống như vậy không thể coi là quá quý giá, đối với người khác là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Vì vậy Yến Hồi Thanh đấu giá món hàng này khá thuận lợi.

Sau Khai Minh thảo, Đường Thời cho rằng vòng đấu giá đầu tiên đến đây là kết thúc rồi, không ngờ tới vẫn còn một món hàng chủ chốt, thế mà lại là — một đoạn cành khô của cây Tam Chu!

Khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, Đường Thời chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều kích động dựng thẳng lên.

Trong tay hắn từng có một thanh kiếm gỗ Tam Chu, gỗ Tam Chu có khả năng tăng hiệu quả của các loại linh thuật, thậm chí trong ngọc giản của Đỗ Sương Thiên có nói gỗ Tam Chu được coi là nguyên liệu chế tác giấy bút thượng đẳng.

Một đoạn cành cây dài khoảng một thước nằm trên đài triển lãm, chỉ lớn bằng ngón tay người lớn, nhìn qua không có gì đặc biệt, chỉ là thẳng tắp hơn cành cây bình thường.

“Đây là một đoạn cành của cây Tam Chu, ta nghĩ mọi người đều biết việc cây Tam Chu bị Yêu tộc dời đến Thiên Chuẩn Phù Đảo, vì vậy gỗ Tam Chu còn lại đều rất quý hiếm, một đoạn cành này chính là nguyên liệu luyện đan hoặc luyện khí tam phẩm. Hẳn mọi người đều không xa lạ với công dụng của nó, chỉ cần luyện gỗ Tam Chu tam phẩm thành pháp bảo là có thể tăng tác dụng của linh thuật lên hai thành, nếu có phương pháp luyện chế thích đáng thì tam thành cũng không phải không có khả năng. Cấp bậc của gỗ Tam Chu càng cao, khả năng tăng hiệu quả càng mạnh — giá trị của đoạn cành này hẳn phải từ năm ngàn linh thạch trở lên, có điều hiện nay trên toàn đại lục gần như không còn thấy cây Tam Chu nữa, thiên hạ chỉ còn lại ba cây, vậy nên mới gọi là “tam chu” (ba cây), từ đó có thể thấy nó quý hiếm tới mức nào — bây giờ, mời chư vị đấu giá.”

Một đoạn phát biểu vừa giới thiệu công dụng của gỗ Tam Chu vừa nhấn mạnh độ quý giá của nó, làm mọi người lập tức động tâm, cả Đường Thời cũng động lòng.

Bản thân hắn thực ra cũng có một cây kiếm gỗ Tam Chu, có điều nó đã mục nát, một nửa thân gỗ không thể dùng được, mà hắn cũng không sở hữu kiếm pháp nào để thí nghiệm hiệu quả của gỗ Tam Chu, nếu là đoạn cành này…

Đã có người bắt đầu ra giá, Đường Thời cũng hơi rục rịch, nhưng lại nghĩ tiền tài không nên lộ ra ngoài, nếu hắn để lộ ra thì có thể gặp phiền phức.

Còn đang rối rắm, Yến Hồi Thanh đã phát hiện ra hắn có hứng thú, liền cười nói: “Vật liệu làm bút vẽ tốt như vậy, nếu ngươi muốn có thì cứ đấu giá đi, linh thạch để sư môn chi, sau này lại trừ vào tiền linh thuật là được.”

Đường Thời cười: “Đa tạ sư thúc.”

“Tám ngàn –”

Giá cả đã cao tới mức người thường khó mà hiểu nổi, đơn giản là bởi công dụng của gỗ Tam Chu cực kỳ quý giá!

Có thể tăng hiệu quả của linh thuật, đây chính là thứ vô số người cầu mà không được.

Tăng hiệu quả nghĩa là gì? Nghĩa là làm tăng sức chiến đấu, mọi người nỗ lực tu luyện vì cái gì? Còn không phải là để có thể giành được phần thắng trong chiến đấu hay sao? Chỉ cần có thể thắng thì việc gì cũng dễ giải quyết.

Đây là một thế giới theo đuổi sức mạnh, không ít người đã bỏ bao công sức vào tu vi, pháp bảo, đan dược, linh thuật, bây giờ còn xuất hiện một công cụ phụ trợ tốt như gỗ Tam Chu, mọi người sao không sôi nổi cho được.

Đến lúc nữ nhân chủ trì buổi đấu giá đã chuẩn bị đếm ngược, Đường Thời mới hơi khẩn trương giật giật yết hầu, giọng nói có hơi khô ráp vang lên, tại giây phút tĩnh lặng này, làm hầu hết mọi người đều chú ý: “Tám ngàn năm.”

Trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy mơ hồ, dù sao cũng là lần đầu chứng kiến sự kiện quy mô lớn thế này, Đường Thời có hơi hồi hộp, nhưng đến lúc báo giá xong hắn đã không còn lúng túng nữa, thậm chí sống lưng cũng dựng thẳng lên, ngồi tại chỗ mà thản nhiên tiếp nhận sự dò xét từ các phe thế lực.

Trước đó báo giá tám ngàn là người ngồi trên tầng hai, hắn không ngờ lại có kẻ ngồi tầng dưới dám đấu giá với mình.

Đường Thời báo giá xong, cả hội trường đều im bặt trong giây lát, nhưng ngay sau đó âm thanh xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.

“Tiểu tử này là ai?”

“Nhìn có vẻ là người của Tẩy Mặc các, chỉ là đệ tử ngoại môn thì phải.”

“Nhưng người ngồi cạnh hắn lại là Yến lão quái, chẳng lẽ là Yến Hồi Thanh muốn mua?”

“Sao có thể, Yến Hồi Thanh không tự báo giá được à?”

“Lạ thật, thân phận của thằng nhãi này là gì?”

“Cứ chờ xem thôi, khà khà…”

Nữ tu chủ trì cũng hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Đường Thời, sau giây lát mới kịp phản ứng, “Báo giá, tám ngàn năm, lần một –”

Lời còn chưa dứt, đã bị một giọng nói hơi vặn vẹo cắt ngang, là người đấu giá trước đó, hắn nói thẳng: “Chín ngàn.”

Đường Thời sửng sốt, nghe có vẻ người này không cam lòng đây.

Nhưng hắn nghĩ tới bản thân còn cầm trong tay cả triệu linh thạch, căn bản không cần để ý chút tiền này, lại thấy sư thúc Yến Hồi Thanh còn đang nhàn nhã ngồi kia, chứng tỏ giá này cũng không phải là cao, ít ra vẫn trong giới hạn chấp nhận của Tẩy Mặc các.

Nói gì thì nói Tẩy Mặc các cũng là môn phái lớn, linh thạch cấp cho đệ tử tu luyện hàng ngày đã nhiều, dùng cho chi tiêu lại càng không kể hết, nhất là các loại dụng cụ vẽ tranh đều tốn rất nhiều linh thạch, do đó Tẩy Mặc các tuyệt đối là đại gia.

Đường Thời yên tâm, lần thứ hai báo giá đã tràn đầy thoải mái tự tin: “Mười ngàn.”

Quần chúng đều kinh ngạc hít sâu một hơi, mà người trên tầng hai rốt cục không còn lên tiếng nữa.

Nữ nhân đợi một lát, không thấy còn âm thanh nào nữa mới bắt đầu đếm ngược: “Cành cây Tam Mộc, báo giá mười ngàn, lần một; mười ngàn, lần hai; mười ngàn — lần ba! Thành giao!”

Vậy là với mười ngàn linh thạch, Đường Thời đã trở thành người sở hữu cành Tam Chu.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm cành Tam Chu được cơ quan đưa xuống khỏi đài triển lãm, đến đây lượt đấu giá này mới xem như chấm dứt.

Sau đó vòng đấu giá thứ nhất cũng kết thúc, vật phẩm đấu giá có xa xỉ phẩm cũng có hàng tiện dụng, danh mục rất đa dạng.

Yến Hồi Thanh cho hắn biết, buổi đấu giá ở phòng số ba sàn đấu giá Hoàng Hôn là sự kiện quy mô lớn nhất mỗi tháng, sản phẩm cũng nhiều nhất, giá trị giao dịch của những sàn đấu giá loại nhỏ thường không vượt quá mười ngàn.

Đường Thời vậy mới biết ở đây không giống bình thường, cũng thấy tình hình của các sàn đấu giá khác mới là loại mà mình quen thuộc.

Ngay sau đó vòng đấu giá thứ hai bắt đầu, vật phẩm đều là một số linh thuật hoặc công pháp, Đường Thời vẫn luôn đợi đến lượt đấu giá món đồ của mình, hắn thực ra không hề nghĩ đến việc mua đồ của người khác.

Cái gì mà Khu Hoả thuật, Hội Ý chưởng, đều là những thứ Đường Thời chưa từng nghe tới, có điều cấp bậc cũng không cao, đa số đều là linh thuật nhị phẩm tam phẩm, vậy mà phần lớn đã có giá hơn mười ngàn, một số linh thuật quý hơn thậm chí còn vượt quá hai mươi ngàn, Đường Thời nhờ thế mới biết khát vọng của giới tu chân đối với linh thuật và công pháp lớn tới mức nào.

Giá của linh thuật đã khủng bố như thế, càng không phải nói đến khi đấu giá công pháp là như thế nào.

Công pháp được phân cấp dựa theo việc nó có thể đạt tới cảnh giới nào.

Nếu một bộ công pháp có pháp quyết tu luyện được đến Trúc Cơ kỳ thì sẽ được tính là công pháp Trúc Cơ kỳ, tương đương với nhị phẩm. Từ đó suy ra, tu luyện đến Kim Đan kỳ là tam phẩm, đến Nguyên Anh kỳ là tứ phẩm, mà có thể tu luyện đến Phi Thăng kỳ chính là công pháp cửu phẩm cao cấp nhất.

Lần này sàn đấu giá có một bộ công pháp tứ phẩm, bán được tới một trăm ngàn, làm Đường Thời líu lưỡi không thôi.

“Sư thúc, công pháp của Tẩy Mặc các là mấy phẩm?”

“Lục phẩm.” Yến Hồi Thanh mặt không gợn sóng mà đáp lại một câu, khiến Đường Thời đờ cả người.

Trước đó công pháp tam phẩm bán được hai mươi ngàn, công pháp tứ phẩm là một trăm ngàn, nếu dựa theo mức tăng trưởng này thì…

Công pháp lục phẩm ít nhất cũng phải… hai ba triệu?!

Yến Hồi Thanh liếc mắt nhìn Đường Thời bị doạ sợ, hừ hừ cười: “Công pháp ngũ phẩm trở lên cơ bản là không xuất hiện ở mấy chỗ như sàn đấu giá. “Ấn Tuyên thập tam sách” nhà chúng ta chính là lục phẩm, mà nó vẫn còn chưa hoàn thiện, nếu về sau mấy vị tiền nhân đã tới Đại Hoang có thể khai thác nó tới cảnh giới mới thì cấp bậc của Ấn Tuyên thập tam sách sẽ còn tăng lên.”

Chậc chậc…

Khái niệm về tiền bạc của Đường Thời lập tức được đổi mới, các loại công pháp đều là tài sản quý của một môn phái, hơn nữa còn được kiểm soát nghiêm ngặt, hiện giờ Đường Thời mới chỉ có được tâm pháp của ba tầng đầu mà thôi, có lẽ phải chờ đến khi hắn kết đan mới có thể nhận được phần sau.

“Vòng thứ hai, vật phẩm thứ mười tám, đây là một linh thuật nhị phẩm.”

Nữ nhân chủ trì vừa nói ra những lời này, mọi người đều tỏ vẻ không hứng thú, mà riêng Đường Thời lại chấn động tinh thần, bởi viên ngọc giản kia chính là do hắn làm ra, rốt cuộc cũng đến lượt mình rồi!

Đường Thời nắm chặt tay, có chút chờ mong.

Nữ nhân cũng không quan tâm phản ứng của mọi người, tiếp tục nói: “Linh thuật này tên là “Xuân Chủng Thu Thâu”, sau khi thi triển có tỉ lệ một phần năm làm tăng chất lượng của hạt giống hoặc linh thực lên hai thành, sau đây là phần diễn tả linh thuật.”

Nàng đứng yên tại chỗ, sau đó có một người đi lên đài, cầm lấy ngọc giản huơ một vòng, ý bảo mọi người chú ý vào tay hắn.

Ngay khi nữ tu nói đến việc tăng chất lượng hạt giống, mọi người đã giật mình, thật đúng là đồ tốt nha, linh thuật nhị phẩm mà cũng có hiệu quả như vậy sao? Xuân Chủng Thu Thâu sao, đặt tên cũng thật là kì lạ.

Mọi người bên dưới, bao gồm cả Đường Thời và Yến Hồi Thanh, đều tập trung quan sát động tác của người phát động linh thuật.

Linh thuật mẫu này là lúc trước Đường Thời nhờ Yến Hồi Thanh phong ấn vào ngọc giản, đối tượng mà người phát động dùng để thử nghiệm là hạt giống cỏ Tam Hoàng. Khi đó Yến Hồi Thanh gắn ba linh thuật vào ngọc giản, lúc ở linh điền đã dùng một lần, khi Thang Nhai giám định lại sử dụng một lần nữa, nên đây là linh thuật cuối cùng trong ngọc giản, bây giờ dùng xong sẽ không còn nữa.

Hạt giống cỏ Tam Hoàng lập tức biến thành màu xám, biểu thị phẩm chất của nó đã tăng lên.

Hiệu quả đã quá rõ ràng, ai nấy đều nóng cả mắt, nếu như có được linh thuật này để gieo trồng linh thực thì có thể tiết kiệm bao nhiêu công sức, kiếm được bao nhiêu tiền? Đồ quý như vậy mà cũng có người đem đi đấu giá sao?!

“Hẳn là chư vị đều đã hiểu được công dụng của linh thuật này, giá trị của nó cao đến đâu còn phải xem các vị có thể sử dụng nó tới mức nào. Đấu giá bắt đầu, tự do ra giá.”

“Ba ngàn!”

“Năm ngàn.”

“Năm ngàn năm!”

“Sáu ngàn!”

“Bảy ngàn.”

“Tám ngàn mốt…”

Giá tăng vùn vụt theo một tiết tấu Đường Thời hoàn toàn không ngờ tới, đến cả Yến Hồi Thanh cũng phải nghẹn họng trân trối.

Cũng may sau giai đoạn tăng giá cấp tốc, giá cả cũng đã lên tới bình cảnh, khó mà tăng lên quá nhiều nữa. Suy cho cùng đây cũng chỉ là một linh thuật nhị phẩm, có người coi thường nó cấp bậc quá thấp, xác suất thành công và hiệu quả tăng cấp đều có hạn, vì thế nên không báo giá.

“Mười lăm ngàn.”

Trước mắt đây là báo giá cao nhất.

Đường Thời cảm thấy trái tim mình đã vọt lên tận cổ họng, đã bao lâu rồi hắn không kích động tới vậy? Đây đều là tiền chính hắn kiếm được đó!

Trừ đi mười ngàn mua gỗ Tam Chu trước đó, hắn vẫn là kiếm được rất nhiều tiền.

Việc này không phải vận may từ trên trời rơi xuống như mấy lần trước đây, mà là tự thân Đường Thời tích cóp tạo thành. Linh thuật này là do hắn bỏ công suy nghĩ từng chút một mà ra, chung quy thứ do bản thân nỗ lực đạt được luôn khiến người ta yêu thích hơn.

Bất kể linh thuật này bán được bao nhiêu tiền, Đường Thời đều cảm thấy đáng giá.

Hắn vốn cho rằng mười lăm ngàn đã là giá cao nhất, không ngờ từ căn phòng đấu giá cành cây Tam Chu với Đường Thời trước đó lại phát ra âm thanh, nghe giọng có vẻ chính là người lúc trước: “Mười sáu ngàn.”

Đường Thời lập tức vui vẻ, cái tên này vừa mới đấu giá gỗ Tam Chu với mình xong, giờ lại đi đấu giá linh thuật của chính mình, thật là thú vị.

Vậy là cuối cùng, linh thuật nhị phẩm Xuân Chủng Thu Thâu bán được với giá mười sáu ngàn, lập kỷ lục linh thuật nhị phẩm có giá cao nhất Tỳ Hưu lâu!

Nhưng sự việc còn chưa dừng ở đó. Trải qua một tràng đấu giá, mọi người vừa mới thở ra một hơi, đang chờ đến lượt đấu giá tiếp theo, lại nghe thấy “Linh thuật Xuân Chủng Thu Thâu tam phẩm”, làm tất cả suýt nữa phát điên!

Người vừa mua được Xuân Chủng Thu Thâu nhị phẩm còn đi luôn từ trong màn che ra ngoài, chỉ có thể thấy cả người hắn bọc kín trong áo choàng đen dày, có lẽ là sợ bại lộ thân phận. Người này có hơi béo, hắn vươn ngón tay mập mạp ra, chỉ thẳng xuống nữ tu mà mắng: “Các ngươi bán đấu giá thật không có quy củ! Sao không nói sớm là có hai linh thuật cùng loại nhưng khác cấp?!”

Nữ nhân bên dưới là người cao ngạo, nàng chủ trì đấu giá nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp một khách ngồi tầng trên phách lối đến thế. Nàng mỉm cười, thản nhiên nói: “Vốn dĩ là hai linh thuật, hai ngọc giản, tách ra bán riêng thì sai chỗ nào? Nếu ngài không đồng ý với cách đấu giá của Tỳ Hưu lâu chúng ta, vậy mời ngài ý kiến với lâu chủ của phân lâu*, tiểu nữ không có quyền quyết định.”

(Phân lâu: một nhánh của lâu chính – tương tự như ‘phân hội’)

Thái độ này làm gã mập trên lầu suýt nữa tức điên, nhưng lại nghĩ người của Tỳ Hưu lâu là không thể dây vào, chỉ có thể oán hận mà quay về phòng.

Một phiên đấu giá mới bắt đầu, giá của linh thuật này cũng đã lên tới mười lăm ngàn, mà bởi vì đây là linh thuật tam phẩm nên mức giá này vẫn chưa phải giới hạn. Đến khi giá lên tới hai mươi ngàn, gã béo kia cũng tham gia đấu giá, không chỉ thế còn có vẻ không chiếm được vào tay thì quyết không bỏ cuộc.

Đường Thời bỗng thấy hơi thương hại tên đó, mong muốn độc chiếm mạnh đến thế làm gì chứ? Linh thuật này còn có tam phẩm tứ phẩm, thậm chí còn có thể cao hơn nữa mà.

Không biết có phải có ai muốn ngầm ganh đua với tên mập kia không, mà có người thậm chí còn nâng giá lên tới hai mươi ba ngàn, làm Đường Thời phát sợ.

Gã béo cắn răng nói: “Hai ba ngàn một trăm.”

Tăng thêm một trăm linh thạch.

“Linh thuật tam phẩm Xuân Chủng Thu Thâu, hai ba ngàn một trăm, lần một; hai ba ngàn một trăm, lần hai; hai ba ngàn một trăm, lần ba — chúc mừng ngài, món hàng này đã về tay ngài.”

Nữ nhân cười tủm tỉm nói với người trên lầu.

Đường Thời sờ sờ mũi, chỉ cảm thấy tên mập kia quá thảm.

Yến Hồi Thanh thì lại hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn Đường Thời bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ: “Không ngờ nhóc con nhà ngươi lại có tài vơ vét của cải đến vậy nha.”

Nếu tên nhóc này lại chế thêm vài cái linh thuật, có khi còn giàu hơn cả Tẩy Mặc các không biết chừng.

Thu vào ba chín ngàn một trăm linh thạch, bỏ ra mười ngàn, lãi ròng hai chín ngàn một trăm — Đường Thời hô to trong lòng, phát tài rồi!

Quả nhiên là không phải thế giới này không nhiều đại gia, mà là cách tham gia đấu giá của hắn không đúng!

Đấu giá như thế này mới gọi là đấu giá chứ, giá tăng nhanh như tàu lượn siêu tốc, quá sướng!

Sau lượt đấu này, vòng đấu giá thứ hai cũng xem như kết thúc, vòng đấu giá linh bảo* được mong chờ nhất liền bắt đầu.

(Linh bảo: ‘bảo’ trong ‘bảo vật’)

Đường Thời xem như được mở rộng tầm mắt, đao thương kiếm kích búa rìu câu xoa, đủ loại vũ khí thay phiên lên sàn, thậm chí cả vũ khí của Ma tộc cũng có. Trong đó có một món là “Thiên Ma đoạn nhận”* cũng bán được với giá không thấp, về tay một thanh niên áo xám ngồi đối diện Đường Thời.

(‘Đoạn nhận’ nghĩa là lưỡi kiếm gãy, mình không rõ ý của tác giả và cũng không tra được có loại vũ khí nào là đoạn nhận không)

Túi tiền của mọi người đều xẹp xuống, nhưng Yến Hồi Thanh vẫn còn bình chân như vại, vừa ngồi xem đấu giá vừa nói chuyện với Đường Thời: “Nhìn thấy mảnh gai kia không… Ngươi xem món hàng vừa lên sàn kia, lại là đồ của Tiểu Tự Tại Thiên, sợ là giết chết ai đó mà có được. Minh Nguyệt Phục Ma trượng của Thiền tông, nếu thứ này là hàng thật thì là vấn đề lớn đấy…”

Phục Ma trượng, Nguyệt Nha sạn, Đường Thời đều nhớ rõ ràng.

Những thứ này đều là vũ khí của võ tăng Tiểu Tự Tại Thiên, không lưu truyền ra bên ngoài, Phục Ma trượng này hẳn là của Tiểu Tự Tại Thiên. Cây trượng này tuy không giống cây của Ấn Không, nhưng chỉ khác ở kích thước lớn nhỏ, còn lại không khác biệt nhiều.

Phiên đấu giá đã kết thúc, không có ai ra giá cao, bởi dù sao đây cũng là vật của Phật gia, người ngoài khó mà dùng được, nên giá chỉ mười tám ngàn.

Lúc này Đường Thời bắt đầu tò mò, không biết thứ mà Yến Hồi Thanh chờ từ đầu đến giờ rốt cuộc là cái gì —

Đang suy nghĩ, món đồ chủ chốt cũng đã lên sàn.

“Ta nghĩ hôm nay chư vị đều tới vì vật phẩm chủ chốt cuối cùng này.”

Nữ tu chủ trì đột nhiên cất cao giọng, khuôn mặt nàng mang nét cười thật lâu không tán.

“Thường thì linh bảo từ lục phẩm trở lên sẽ không đấu giá ra bên ngoài, nhưng riêng hôm nay, Tỳ Hưu lâu sẽ đưa ra một món hàng rất quan trọng, đó chính là linh bảo hạ phẩm, trong phân loại vũ khí được xếp vào hàng thất phẩm – Đại Hóa Thương Thiên ấn (con dấu)!”

Cả phòng đấu giá im bặt, linh bảo thất phẩm — bốn chữ này hoàn toàn đánh thẳng vào lỗ tai mọi người!

Thất phẩm, tương ứng với Độ Kiếp kỳ!

Trong số tất cả người đấu giá tại đây, hẳn là không có một ai là Độ Kiếp kỳ.

Nữ nhân lại nói: “Đại Hóa Thương Thiên ấn, không cần giới thiệu gì cả, cũng không chấp nhận bất cứ một mức giá bằng linh thạch nào. Các chủ của chúng ta cần một vài thứ, chỉ cần ai có những thứ này là có thể lập tức cầm đi Đại Hóa Thương Thiên ấn.”

“Lõi cây Tam Chu bát phẩm, Thuỷ ngọc cửu phẩm, và — tin tức mới nhất của Thiên Ma tứ giác.”

Hai vật đầu còn có thể hiểu được, nhưng thứ cuối cùng thật là làm người ta không hiểu ra sao.

Trong lúc Đường Thời còn đang nghi hoặc, ánh mắt hắn vô tình liếc qua, chợt thấy người áo xám kia đứng dậy, không ngờ lại đi ra ngoài, vẻ như không định tiếp tục theo dõi.

Toàn bộ sàn đấu giá đều chăm chú nhìn con dấu hình vuông nho nhỏ kiểu cổ kia, thế nhưng không ai có biện pháp gì.

Phiên đấu giá này, cuối cùng chỉ có thể không bệnh mà chết.

Đây là vật quá cao cấp, Đường Thời vốn chưa hề mơ tưởng tới nên thật ra không có cảm giác gì, mà Yến Hồi thanh lại đầy vẻ bùi ngùi: “Vật quý như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.”

Đường Thời đi dọc theo hành lang ra ngoài, đang muốn tiếp lời, chợt nghe bên tai vang lên một tiếng nổ lớn, ngay sau đó là máu tươi nổ tung bên mặt.

Trong chớp mắt hắn chỉ thấy gò má của mình nhói lên, liền sau đó là cảm giác tê dại, thật đúng là tai bay vạ gió!

Đầu kia hành lang, người áo xám rời đi lúc trước đang xông thẳng tới, vừa đi vừa tung pháp thuật, thái độ hung ác dị thường. Một hoả cầu của hắn vừa ném tới ngay bên cạnh Đường Thời, trực tiếp khiến mặt bên trái của hắn bị bỏng.

“Cút ngay, đừng chặn đường!”

Đường Thời tốt xấu gì cũng là kẻ can trường, cút, bảo hắn cút ư?

Hắn nâng mắt, nhìn người áo xám đang đi đến càng lúc càng gần, cảm giác được tu vi của đối phương — chỉ là hậu kỳ Trúc Cơ mà thôi.

Ở một đầu khác của hành lang, Thang Nhai chắp tay sau lưng đứng đó, xích bạc dài mảnh rủ xuống trước những đoá mẫu đơn thêu trên ngực áo, hoa lệ không sao tả xiết.

Nhưng Đường Thời cũng chỉ liếc nhìn qua một cái, liền dời mắt đi —

Ngay khi thanh niên áo xám đi qua trước mặt hắn, Đường Thời tung một cú đá. Hắn xuất kích bất ngờ, linh lực bộc phát làm cả cẳng chân mang theo khí lạnh mơ hồ. Người áo xám mới vừa rồi còn kiêu ngạo vô cùng, giờ bị một cú này đá văng ra, phun một búng máu tươi giữa không trung, rồi ngã thẳng vào lan can gỗ khắc hoa hai bên hành lang.

Chẳng phải người ta vẫn nói ‘Chó ngoan không chặn đường’* sao? “Ngươi là cái thá gì mà bắt ta cút?”

Là một kẻ từng giết không ít tu sĩ cấp cao hơn, Đường Thời không phải là dạng biết nương tay nhân từ.

(Chó ngoan không chặn đường: đây là ngạn ngữ dùng khi muốn người khác nhường đường, mang hàm ý bất mãn đối với người chắn đường, thậm chí có phần khiêu khích — nhường đường là chó ngoan, không nhường thì là chó hư, dù thế nào cũng đều là chó cả)

*******

Phủi bụi cái nhẹ =))))))))

Tới các bạn comment trong suốt thời gian mình off: cảm ơn các bạn rất nhiều <3 Và vẫn câu cũ, đừng chờ mình =))))

Anw chap này có một chỗ mình không hiểu lắm:

Chẳng phải người ta vẫn nói ‘Chó ngoan không chặn đường’ sao? “Ngươi là cái thá gì mà bắt ta cút?”

Mình không hiểu câu đầu nhắc đến ‘Chó ngoan không chặn đường’ làm gì, mình không thấy nó liên quan đến câu sau của Đường Thời cho lắm. Chẳng lẽ ý là Đường Thời tự coi mình là chó điên sao? =))))

 

 

 

 

5/5 - (6 votes)

5 thoughts on “Thần giám – Chương 49

  1. Lâu lắm rồi mới thấy chương mới, nhớ Đường Thời, nhớ Thị Phi quá chừng! Hoài niệm ghê, khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Đường Thời đúng là ở Tẩy Mặc Các.
    Merry Christmas chủ nhà! (Tuy có hơi sớm ^^!)

    1. Hầy, đọc đến câu “khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Đường Thời đúng là ở Tẩy Mặc Các” ban đầu mình còn nghĩ “Thế còn Thị Phi thì sao? Ở cạnh Thị Phị Đường Thời không hạnh phúc à?” Cơ mà ngẫm lại thì không cãi nổi :'< Quả thật đây là thời gian Đường Thời vui vẻ vô ưu nhất, chứ ở bên Thị Phi ngược bỏ xừ =))))
      Anw chúc bạn năm mới vui vẻ <3

  2. Hôm nay mới thấy có chương mới, hạnh phúc quá cám ơn chủ nhà, chúc chủ nhà năm mới vui vẻ <3 <3

  3. Mình nghĩ câu “chó ngoan không cản đường” mà Đường Thời nói có lẽ ý là hắn vừa mới từ phòng đấu giá đi ra, tên kia từ đâu chạy tới chạy tới chặn đường hắn, động thủ, còn bảo hắn cút, là chỉ thanh niên kia cản đường á :3

I don't care what's in your hair, I just wanna know what's on your mind