Thần giám – Chương 52

Chương 52: Lĩnh ngộ trong giấc ngủ say

Edit: forever young

Đoàn thuyền lá trên biển rộng

*******

Với hai đệ tử Kim Đan, Tẩy Mặc các vốn đã có thể coi là số một số hai trên toàn Nam sơn, mà giờ đây Đỗ Sương Thiên kết đan một lần nữa, lại càng làm cho danh vọng của Tẩy Mặc các tăng lên một bậc.

Đương nhiên, thân là người nổi bật nhất trong lứa đệ tử mới của ngoại môn, độ nổi tiếng của Đường Thời cũng liên tục tăng lên, ví dụ như những quyển trục hắn chế tạo ra — trước đây chỉ làm một quyển trục nhị phẩm đã vô cùng khó khăn, mà bây giờ chỉ cần tuỳ tay vẽ một bức là thành.

Tay nghề chế tạo quyển trục của Đường Thời ngày càng thuần thục, nhưng chung quy vẫn không thể chạm tới ngưỡng cửa Mặc sư tứ phẩm, có một số chuyện còn phải phụ thuộc vào cơ duyên. Nghe nói quyển trục tam phẩm và tứ phẩm đều có hiệu quả công kích không tệ, Đường Thời vẫn luôn suy xét làm cách nào để có thể phong ấn hiệu lực của “Hoa lạc tri đa thiểu” (Hoa rụng không biết bao nhiêu?) vào trong quyển trục…

Đây vốn là một việc khó xử lý, nhưng chẳng bao lâu sau cơ hội phát triển đã tới.

— Chớp mắt đã tới thời điểm Tẩy Mặc các hợp tác với Bách Luyện đường.

Đường Thời là đệ tử ngoại môn duy nhất được tuyển chọn, đi cùng với hắn là năm đệ tử nội môn.

Nếu nói Dương Minh môn là môn phái có sức chiến đấu lớn nhất Nam sơn, vậy thì Tẩy Mặc các và Bách Luyện đường chính là ban hậu cần duy trì và hỗ trợ cho sức chiến đấu đó.

Việc hợp tác giữa Bách Luyện đường và Tẩy Mặc các đã bắt đầu từ rất lâu, nếu muốn tìm tòi rõ nguồn gốc thì chỉ sợ phải lội ngược về mấy ngàn năm trước, chuyện này Đường Thời cũng là nghe Yến Hồi Thanh nói mới biết.

Bách Luyện đường là một tông môn luyện khí, mà Tẩy Mặc các lại là môn phái Mặc sư chuyên nghiệp, thực ra hai bên hoàn toàn có thể quy về cùng một ngành, đều là luyện khí cả, chỉ khác nhau một chút mà thôi.

Sự hợp tác giữa bọn họ là một dạng bổ sung cho nhau.

Lực công kích của quyển trục không đủ mạnh vẫn luôn là vấn đề của Tẩy Mặc các, vì vậy cứ cách một thời gian họ lại phái người tới Bách Luyện đường. Nói là hợp tác, mà thực ra là đi thỉnh kinh, nhìn xem nhà người ta làm thế nào để gắn những trận pháp lợi hại lên vũ khí.

Biết được điều này, Đường Thời liền hiểu rõ mục tiêu của Tẩy Mặc các — thực chất bọn họ đang muốn biến quyển trục trở thành một tồn tại không thua kém pháp bảo.

Đúng là một môn phái đầy dã tâm, nhưng lại rất hợp ý Đường Thời.

Mà quan trọng nhất là Bách Luyện đường không phải không biết ý đồ này của họ, nhưng vẫn cung cấp hỗ trợ, từ đó có thể thấy giữa hai bên có nhiều chỗ có thể giúp nhau bổ sung, tham khảo, thậm chí là kiểm chứng, xác nhận.

Nói cho cùng thì luyện khí và quyển trục vẫn luôn có điểm tương đồng, pháp bảo đẳng cấp cao đều có linh tính, trong khi chỉ cần quyển trục cấp thấp cũng đã có linh tính rồi, điểm này có thể nói là rất hiếm có.

Lần hợp tác này là người của Tẩy Mặc các đến Bách Luyện Đường học tập.

Mặc dù Đường Thời là Mặc sư cấp thấp nhất, nhưng hắn lại có tu vi trung kỳ Trúc Cơ, đến Bách Luyện đường cũng không bị xếp vào loại yếu kém.

Ngày đó, dưới sự dẫn đường của Đỗ Sương Thiên, bọn họ xuống núi Chiêu Diêu, hướng thẳng tới phía đông. Bách Luyện đường ở bên kia đã nhận được tin tức từ trước, nên phái người xuống dưới sơn môn nghênh đón họ.

Giữa người của hai môn phái hoàn toàn không có ngăn cách, chỉ sau một lát đã hoà hợp với nhau.

Đỗ Sương Thiên từ phía sau đi tới, giải thích với Đường Thời: “Chúng ta đã hợp tác như vậy rất nhiều năm rồi, mọi người đều như người cùng một nhà cả, vừa thấy mặt đã thân thiết là bình thường. Trong tứ sơn Đông Tây Nam Bắc, chỉ Nam sơn là nơi có tình người nhất.”

Không chỉ là người, mà đến cả những môn phái ở nơi này cũng rất khác biệt.

Ba tông môn lớn sắp xếp cực kỳ hợp lý, thậm chí không lo phát sinh bất cứ mâu thuẫn hay xung đột nào.

Đường Thời chỉ gật đầu cười, cố gắng thích ứng với hoàn cảnh mới này.

Bách Luyện đường là môn phái lấy luyện khí làm chủ đạo, chưởng môn là một người râu đỏ mũi cà chua*, nhưng lại có một đôi mắt đầy sắc bén. Lúc này hắn đang đứng tại đại sảnh của sơn môn chờ bọn họ, thấy họ tới liền vui vẻ cười: “Cuối cùng các bằng hữu trẻ tuổi của Tẩy Mặc các cũng tới rồi. Một đợt hợp tác lại bắt đầu, hy vọng chúng ta sẽ thu hoạch được nhiều thứ mới mẻ.”

(Mũi cà chua hay mũi đỏ (Rosacea) là một bệnh chứng hay gặp ở người da trắng và da vàng, triệu chứng là có các đám màu hồng hoặc màu đỏ do sung huyết, giãn mao mạch xuất hiện trên mũi. Chi tiết)

Làm đại đệ tử nội môn, người đứng ra tiếp chuyện tất nhiên là Đỗ Sương Thiên. Hắn vừa chín chắn vừa không kiêu ngạo, là người thích hợp nhất để ứng phó với những trường hợp như thế này. Đỗ Sương Thiên bước tới phía trước, chắp tay nói: “Vãn bối bái kiến Xích Viêm đạo trưởng. Chúng ta tới muộn, để đạo trưởng chờ lâu rồi.”

“Các ngươi đâu có tới muộn, rõ ràng là ta chờ ở đây sớm quá.” Xích Viêm đạo trưởng cười ha hả, sau đó liền nâng tay mời họ đi vào.

Phong cách của Bách Luyện đường hoàn toàn khác hẳn Tẩy Mặc các.

Đại điện được trang trí bởi hoa văn dã thú thô ráp, tràn đầy mỹ cảm hoang dã rực lửa, phần lớn các đệ tử bên trong cũng đều lưng hùng vai gấu, trông ai cũng rất mạnh mẽ. Có thể coi là một đặc điểm của luyện khí chăng? Không có sức mạnh thì luyện khí kiểu gì?

Đường Thời lẳng lặng đánh giá, không ngờ Bách Luyện đường còn chuẩn bị chỗ ngồi cho bọn họ, vị trí là một dãy ghế bên trái trước mặt Xích Viêm đạo trưởng. Mọi người lần lượt ngồi xuống theo thứ tự từ Đỗ Sương Thiên đến Diệp Thuấn, cuối cùng là một người mặc quần áo hoàn toàn khác những người còn lại, chính là Đường Thời.

Bách Luyện đường không phải là chưa nghe nói tới Đường Thời, dù sao thì danh tiếng của hắn cũng đã lan khá xa. Đặc biệt là việc mới nhập môn chưa tới nửa tháng đã trở thành Mặc sư nhị phẩm, tốc độ này quả thực khiến người ta sợ tới trợn mắt há mồm. Dù sau này tiến bộ của Đường Thời không còn khoa trương như thế nữa, nhưng đó cũng chỉ là so với chính hắn mà thôi, còn nếu so sánh với người khác thì tốc độ của hắn vẫn cao đến bất thường.

Trong mắt người ngoài thì Đường Thời chính là một nhân vật truyền kỳ. Mọi người đều biết, đệ tử nội môn chỉ có năm người, nhưng giờ lại nhiều thêm một người tham gia hợp tác nghiên cứu, chắc chắn không phải ai khác ngoài Đường Thời.

Tất cả mọi người đều đang đánh giá Đường Thời, muốn xem xem tên này dư ra một đôi mắt hay nhiều thêm một cái miệng. Nhưng mà nhìn trái ngó phải, liếc ngang quét dọc, không phải cũng chỉ là dáng vẻ bình thường thôi sao? Đâu thấy có gì khác biệt hơn người.

Diệp Thuấn ngồi cạnh Đường Thời ở cuối hàng. Việc nói chuyện hàn huyên đã có Đỗ Sương Thiên và Bạch Ngọc ngồi ở đầu lo, hai người họ thủ đoạn không tồi, am hiểu xã giao, nên mấy người còn lại chỉ cần ngồi sau nghe là được. Nhìn Đường Thời nghiêm túc lắng nghe, Diệp Thuấn không nhịn được cười: “Thực ra nội dung mỗi năm đều là như vậy, chẳng có gì mới mẻ cả.”

Đường Thời thầm nghĩ thấy cũng đúng, suy cho cùng cứ một thời gian lại tới liên hệ cảm tình, vậy thì hẳn là cũng thường xuyên nói mấy lời này.

Nhưng đột nhiên, đề tài lại thay đổi.

“Lúc các ngươi đi, Tô chưởng môn có nhắc tới hội nghị Thiên Ma tứ giác không?” Xích Viêm đạo trưởng nhíu mày hỏi.

Đỗ Sương Thiên là đại đệ tử nội môn, hẳn nhiên sẽ được Tô Hàng Đạo dặn dò những chuyện quan trọng. Nghe Xích Viêm đạo trưởng nói xong, hắn trầm mặc một lát rồi mới trả lời: “Tô chưởng môn có nói qua, đồng thời cũng dặn vãn bối nhắn cho ngài — hiện giờ tình hình còn chưa rõ ràng, tốt nhất mọi người vẫn nên án binh bất động.”

Hội nghị Thiên Ma tứ giác?

Đường Thời mới chỉ nghe nói qua về Thiên Ma tứ giác. Nếu phân chia chặt chẽ thì nơi đó hẳn phải nằm trong phạm vi của Đại Hoang, tuy là vùng đất không ai quản lý nằm ở nơi giáp ranh giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang, nhưng suy cho cùng thì vẫn mạnh hơn Tiểu Hoang vài phần. Chỗ đó xưa nay là nơi tụ tập của đám Ma tu, sao giờ lại còn có… “Hội nghị Thiên Ma”?

Tiếng nói của Ân Khương vang lên: “Trước là Yêu tu có động tĩnh kỳ lạ, bây giờ thì Ma tu cũng bắt đầu rục rịch, xem ra Đạo gia các ngươi khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi.”

Giọng nàng không giấu được vẻ vui sướng khi người gặp nạn, nhưng Đường Thời nghe xong lại chẳng có cảm giác gì, chứ nếu đổi thành một người tu Đạo khác, hẳn là sẽ muốn chém chết Ân Khương cho hả giận. Ân Khương là Yêu tu, vốn đã chẳng có ấn tượng tốt với nhân loại, mà Đường Thời cũng không gò ép. Hơn nữa đang ở đây, hắn cũng không thể có phản ứng gì, nên chỉ im lặng nghe Ân Khương nói mà thôi.

“Ta còn nhớ khi ngươi mới tới Nam Sơn có gặp một Ma tu tên là Thường Lâu. Kẻ này không đơn giản, theo ta nghĩ thì hắn cũng là người của Thiên Ma tứ giác.” Ân Khương nhớ tới chuyện này, thực ra nàng cũng không có manh mối gì, “Ngàn năm trước cũng đã từng có trường hợp tương tự, nhưng lần đó được coi là kiếp nạn của Đạo tu các ngươi, thậm chí đến cả Tiểu Tự Tại Thiên cũng suýt nữa sụp đổ, bị chôn vùi trong Đông hải. Không biết lần này sự tình sẽ như thế nào đây?”

Ân Khương kể chuyện bằng ngữ điệu vừa hứng thú vừa hoài niệm, nhưng Đường Thời vẫn không đáp lại nàng.

Hắn cho rằng Ân Khương còn muốn nói tiếp, nhưng nàng lại hoàn toàn im lặng.

Vì thế Đường Thời bèn chuyên tâm theo dõi sự tình trước mắt. Đỗ Sương Thiên đã nói xong rồi, giờ là thời gian cho đám tiểu bối bọn họ giao lưu. Ngồi đối diện là một nhóm đệ tử Bách Luyện đường cùng độ tuổi với họ, hai bên có vẻ đã quen biết từ trước.

“Đỗ huynh, lâu ngày không gặp, ta còn chưa chúc mừng ngươi kết đan một lần nữa.” Một nam tử mặc áo bào đỏ thẫm cười sang sảng, tiến tới nói chuyện với Đỗ Sương Thiên.

“Đỗ Sương Thiên chắp tay làm lễ, “Chúc Hằng huynh quá lời rồi, kẻ hèn tu vi kém cỏi, sao bằng được Chúc huynh.”

Tu vi của gã Chúc Hằng kia là gì? Đường Thời bỗng thấy hứng thú, Bạch Ngọc nói nhỏ bên tai hắn: “Trung kỳ Kim Đan.”

Đường Thời lập tức cảm thấy da đầu tê rần, đột nhiên rất muốn hỏi một vấn đề cực kỳ không lễ phép: Chúc Hằng sư huynh, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

Nhưng thực ra thì, câu hỏi này không có ý nghĩa gì nhiều trong giới tu chân. So với thực lực chân chính, thiên phú như thế nào cũng là vô dụng.

Đảo mắt một vòng là thấy, có không ít người mà Đường Thời không thăm dò được tu vi. Quả nhiên là thực lực càng tăng lên, tiếp xúc càng nhiều người, mới càng thấy rõ núi cao còn có núi cao hơn, con đường hắn phải đi vẫn còn rất dài.

Mọi người hàn huyên một lúc, sau đó người của Bách Luyện đường dẫn họ vào bên trong môn phái. Chúc Hằng nhìn đến Đường Thời, bèn nói: “Tuy các ngươi đã đến Bách Luyện đường rất nhiều lần, nhưng hôm nay lại có một gương mặt mới, vậy thì để chúng ta làm cho trọn lễ nghĩa chủ nhà, dẫn mọi người đi tham quan vậy.”

Đường Thời biết hắn làm thế là vì mình, liền chắp tay cảm ơn: “Đa tạ Chúc sư huynh đã quan tâm.”

Không thể không nói, cảm giác tồn tại của Đường Thời càng ngày càng cao. Trong mắt Bách Luyện đường, người như hắn rất có khả năng sẽ trở thành Bạch Ngọc, thành Đỗ Sương Thiên thứ hai, thậm chí có thể còn lợi hại hơn…

Dù mặt ngoài hoàn toàn không thấy có gì đặc biệt, nhưng chỉ bằng thân phận đệ tử ngoại môn mà có thể đến đây, đã chứng tỏ Tẩy Mặc các rất coi trọng Đường Thời.

Bọn họ từ trước núi đi đến sau núi, liền nhìn thấy một quảng trường rất rộng, ở giữa là một hố lửa trũng sâu xuống. Trong hố là lửa lớn thiêu đốt hừng hực, mặt đất xung quanh hố cũng nhuốm một màu đỏ, tựa như bị lửa nóng dung hoà.

Chúc Hằng giải thích: “Đây chính là căn cơ tạo nên Bách Luyện đường chúng ta. Ngọn lửa này chính là từ trên trời giáng xuống, cháy suốt trăm ngàn vạn năm chưa từng dập tắt, dùng để luyện khí rất tốt, bình thường đệ tử Bách Luyện đường đều lấy lửa từ nơi này để luyện khí.”

Được trời cao ban tặng, từ đó mới có Bách Luyện đường của ngày hôm nay.

Lúc đi qua quảng trường, Đường Thời ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau đó lại quay đầu nhìn thế núi xung quanh, cảm thấy toàn bộ nơi này là một vùng trũng xuống, mà chỗ trũng sâu nhất chính là hố lửa ở giữa kia. Lửa này chính là thiên hoả, bọn họ chỉ đi ở rìa quảng trường mà đã thấy nóng bức khôn kể, không biết nếu đến gần trung tâm thì còn nóng đến mức nào.

Trong lòng hắn nổi lên nghi hoặc, ở đây có lửa, lại còn là thiên hoả quý giá như vậy, mà không có ai tơ tưởng sao?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của Đường Thời, Chúc Hằng cười một tiếng: “Trên quảng trường này có đại trận do chính tay lão tổ đã tiến vào Đại Hoang các thiết lập, người bình thường dù có muốn cũng không thể đoạt mồi lửa, diệt tông môn của chúng ta được.”

Lại là Đại Hoang các…

Đường Thời gật gật đầu, không biểu lộ tâm tư.

Người của Tẩy Mặc các được sắp xếp ở tại một tiểu viện thanh tĩnh, Đường Thời cũng có một gian phòng cho riêng mình. Phòng trông đơn giản, nhưng có thể thấy là đã được bài trí chu đáo.

Hắn vừa ngồi xuống đã nghe thấy Ân khương nói: “Ngọn lửa kia thật ra cũng khá tốt… Ngươi đã tới Bách Luyện đường, hay là nhân tiện luyện sợi lông phượng hoàng của ngươi thành bút đi.”

Giữa Mặc sư tam phẩm và tứ phẩm có một bức tường lớn chắn ngang, Đường Thời cũng không biết bao giờ mình mới có thể làm ra quyển trục tứ phẩm. Chưởng môn nhà họ nói rằng, quyển trục tứ phẩm trở lên đều là vật quý hiếm hàng thật giá thật, nhất định phải có cảm ngộ mới có thể làm thành. Nghi thức hoạ thường có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nhưng không có nghĩa cứ làm là có thể thành công.

Người chế tác nhất định phải hiểu thấu đáo tác phẩm từ trước khi bắt đầu, vào khoảnh khắc hắn đặt bút vẽ, trong đầu đã phải có toàn bộ kết cấu của bức tranh, đồng thời đã dự đoán cụ thể được uy lực của bức vẽ sau này, đó chính là cảnh giới “Có sẵn tất cả trong đầu”* trong truyền thuyết. Chỉ cần khi đặt bút hắn có bất cứ một suy nghĩ không chắc chắn nào — ví như không biết lần này có thể thành công hay không, không biết tranh vẽ ra đạt cấp mấy, hay hy vọng vẽ tốt một chút… thì đều không thể thành công.

(Nguyên văn là “hung hữu thành trúc”, nghĩa là “trong lòng đã có sẵn hình ảnh cây trúc”. Thành ngữ này bắt nguồn từ một hoạ sĩ thời Tống tên Văn Dữ Khả, nổi tiếng với khả năng vẽ trúc. Theo lời ông, hình ảnh cây trúc đã luôn in hằn trong tâm trí, mỗi lần vẽ, ông chỉ là vẽ lại những hình ảnh có sẵn trong đầu mình. Chi tiết)

Nếu có một ngày, Đường Thời có được linh cảm, biết quyển trục tứ phẩm mà hắn cần làm trông như thế nào, hay có thể nói là hắn muốn vẽ một bộ y phục ra sao, khi đó hắn sẽ có thể xuống núi rèn luyện.

Xuống núi không phải để hoạ thường, mà là để chuẩn bị cho việc hoạ thường.

Đây là một ranh giới, ranh giới mà các đệ tử có thể hoạt động hoàn toàn độc lập với môn phái.

Bọn họ cần phải tự tay tìm nguyên liệu, chế tạo một cây bút vẽ hoàn toàn phù hợp với mong muốn của mình, chọn dùng những loại màu vẽ mình ưa thích, hoặc là bất cứ một loại công cụ nào có thể giúp mình hoàn thành quyển trục tứ phẩm.

Hiện tại Đường Thời đang ở trong giai đoạn mấu chốt này, các trưởng lão của Tẩy Mặc các cũng biết hắn đang lâm vào một bình cảnh mang tính quyết định, vậy nên mới lựa chọn phái hắn tới Bách Luyện đường.

Chỉ cần có một chút cơ hội giúp hắn có thể ngộ ra được gì đó từ việc luyện khí, nhờ đó trở thành Mặc sư tứ phẩm, thì tâm tư của họ cũng đã không uổng phí.

Đường Thời biết suy tư của họ, nhưng thực sự hắn không có bất cứ một ý tưởng nào với quyển trục tứ phẩm.

“Ân Khương, nếu ta cứ mãi không có được linh cảm gì về quyển trục tứ phẩm, thì có lẽ ngươi cũng chỉ có thể ở trong hộp cả đời.” Đường Thời nửa đùa nửa thật.

Ân Khương chỉ cười: “Cơ duyên đâu có dễ tìm như vậy. Mấy tên sư huynh nội môn của ngươi cũng đâu phải chỉ tốn một hai năm là có thể tìm được linh cảm. Ngươi mới vẽ được có mấy quyển trục mà giờ đã nói những câu như vậy, thiếu tự tin hả?”

Đường Thời nhìn qua cửa sổ, hướng mắt về nơi xa, “Là biến đổi về lượng gây nên biến đổi về chất sao?”

Ân Khương không hiểu hắn đang nói gì, bèn không thèm phản ứng.

Một lát sau, có người gọi Đường Thời cùng đi ra ngoài ăn cơm, cũng chính là đi xây dựng tình hữu nghị với Bách Luyện đường, nhân tiện bàn về việc họ cần làm sắp tới. Hoá ra hiện giờ Bách Luyện đường đang có một hạng mục công việc rất lớn —  Bát Bảo Như Ý Huyền Thiên chiến xa.

Nghe đến cái tên này, Đường Thời hơi giật mình, chiến xa ư?

Chúc Hằng nói: “Cần khắc hoạ rất nhiều trận pháp lên chiến xa, mà Bách Luyện đường chúng ta lại không am hiểu việc này, nên chỉ có thể giao cho các ngươi.”

“Vậy thì cũng không phải việc gì quá khó, có điều chiến xa này là…”

“Bảo khí ngũ phẩm.” Chúc Hằng bình tĩnh như không mà nói ra những lời này, khiến mọi người đều câm nín.

“Cái gọi là hợp tác, thông thường đều là như vậy.” Trên đường trở về, thấy Đường Thời còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Bạch Ngọc bèn giải thích, “Đã là hợp tác, chỉ có lý luận suông thì sao được, chúng ta cùng Bách Luyện đường đôi bên cùng có lợi, lấy việc luyện chế một pháp bảo làm cơ sở, như thế thì việc giao lưu mới có thu hoạch tốt. Sau này khi bản lĩnh cao hơn, chúng ta không nhất thiết phải vẽ tranh trên quyển trục, mà có thể vẽ trên sắt, bạc, hay thậm chí là vàng, có gì mà không được?”

“Nói thật ta rất tò mò… Không biết ai là người đặt đơn hàng này, bảo khí ngũ phẩm cơ mà, ta cứ thấy…” Diệp Thuấn chau mày, cảm thấy việc này rất khó hiểu.

“Đợi đến lúc nhìn thấy nó là biết thôi. Hôm nay mọi người ngủ sớm đi, sáng mai gặp nhau trên quảng trường.”

Dường như Đỗ Sương Thiên không có một chút lòng hiếu kỳ nào đối với vật kia.

Đường Thời gật đầu rồi quay về, trên đường vẫn đi cùng với mọi người, hắn đột nhiên hỏi: “Lúc chư vị sư huynh chế tác quyển trục tứ phẩm, làm sao để thành công? Linh cảm đến như thế nào vậy?”

Đầu tiên, hắn nhìn về phía nhị sư tỷ. Tống Kỳ Hân vuốt cằm, “Khi ấy ta đang bị đả kích vì mãi mà vẫn chỉ có thể làm được quyển trục tam phẩm, nhưng vừa ra cửa nhìn thấy mai đỏ, đột nhiên có cảm giác, sau đó vẽ xuống là xong.”

Bạch Ngọc nhướng mày, nói: “Đừng hỏi ta.”

Thật kỳ lạ, từ trước tới giờ tên này lúc nào cũng muốn mình nổi bật, sao lần này lại rụt đầu? Đường Thời nhớ tới bức tranh hoa rơi nước chảy, liền cảm thấy có gì đó ám muội.

Sau đó tới Âu Dương Tuấn, hắn còn chưa kịp nói gì thì Diệp Thuấn đã nói thay: “Nói đến thì, tứ sư huynh là người thuận lợi vượt qua cảnh giới tứ phẩm nhất. Chênh lệch giữa tam phẩm và tứ phẩm đổi với hắn là rất nhỏ, bởi vì trước giờ hắn chỉ vẽ hoa mẫu đơn, nên hoàn toàn không cần nghĩ mình phải vẽ cái gì, chỉ cần vẽ mẫu đơn là được, vậy nên việc cần lo lắng giảm đi rất nhiều.”

Vì đã chuyên tâm vào một thứ, nên hoàn toàn không để tâm tới những thứ bề bộn xung quanh sao?

Đường Thời mơ hồ hiểu ra một chút.

Diệp Thuấn lại nói: “Về phần ta, sau khi quyết định muốn vẽ hoa lan, ta đến một hang núi tràn đầy hoa lan ngồi hai năm mới vẽ ra được. Linh cảm đến đột nhiên chỉ trong chớp mắt, rất khó có được.”

Đường Thời gật đầu, “Cảm ơn các sư huynh sư tỷ, ta sẽ về suy nghĩ thêm.”

Mọi người đều biết hắn đang gặp bình cảnh. Chi tiết về cách đột phá vốn là không nên hỏi, hắn hỏi, mà họ cũng đã trả lời, còn lại chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Nhưng Đường Thời không ngờ tới, Bạch Ngọc lúc nãy luôn im lặng, giờ bỗng nhiên gọi hắn lại: “Từ từ… Tiểu sư đệ định lấy cách đột phá của chúng ta để tham khảo sao?”

Đường Thời đáp: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Bạch Ngọc có hơi kỳ lạ, hắn nói: “Ta cũng giống ngũ sư đệ thôi, có điều ta tự thấy chính mình rất quái đản, nên khi hoạ thường cũng nghĩ nên quái dị một chút — hoạ thường của ta, là những tư tưởng chân thật nhất trong lòng. Lòng có rung động, tự nhiên tranh vẽ ra cũng theo đó mà thành.”

Vẽ ra, là suy nghĩ trong lòng.

Lúc này, biểu cảm của Tống Kỳ Hân bỗng hơi kỳ lạ, nàng xoay người rời đi. Bạch Ngọc đứng tại chỗ nhìn thoáng qua nàng, rồi nói tiếp với Đường Thời: “Cứ từ từ, không cần vội.”

Sau đó Bạch Ngọc cũng đi.

Đường Thời cứ cảm thấy không khí hơi lạ, hình như có gì đó quái quái?

Diệp Thuấn cười quái dị, bước tới khoác vai Đường Thời và Âu Dương Tuấn rồi nói: “Chuyện của người ta, chúng ta quản sao được? Mấy thứ ân oán tình thù này, chỉ có bản thân bọn họ xử lý được thôi.”

Câu này cũng quái quái, sao dạo này ai cũng thích chơi trò đánh đố vậy? Đường Thời hoang mang một hồi, ngay sau đó đã bị Diệp Thuấn đẩy vào phòng.

“Tiểu sư đệ, ngày mai gặp –”

Diệp Thuấn đứng ngoài cửa phất tay với hắn, trên mặt tràn đầy ý cười.

Đường Thời câm nín, sau đó hắn hỏi Ân Khương: “Ngươi có thấy cái gì kỳ lạ không?”

Ân Khương cười một tiếng, chỉ nói: “Ngươi đúng là thích hợp để tu Vô Tình đạo.”

“Rốt cuộc Vô Tình đạo và Cực Tình đạo là như thế nào?” Đường Thời vẫn không hiểu.

Ân Khương lười giải thích với hắn: “Tự nghĩ đi, lão nương muốn ngủ.”

Đường Thời: …

Hắn thấy chắc chắn là mình đã chọc trúng vết sẹo của Ân Khương, thế nên mỗi khi nhắc tới đề tài này, lúc nào nàng cũng nói muốn đi ngủ.

Đường Thời không ngờ những ngày ở Bách Luyện đường lại trở thành đoạn ký ức cuối cùng trước khi hắn rời khỏi Nam sơn.

Hắn đi theo người của Bách Luyện đường nghiên cứu đủ loại tri thức về luyện khí, sau đó cuối cùng cũng luyện chế được sợi lông phượng hoàng thành một cây bút mới, Phượng Linh bút tam phẩm.

Làm thế nào để tích hợp đòn đánh vào quyển trục? Trong việc giải quyết vấn đề này, Đường Thời xem như có đóng góp không nhỏ.

Hắn không biết người khác làm thế nào, hắn chỉ lấy “Tắc hạ khúc” của mình ra. Sau khi thấy hiệu quả của “Đại tuyết mãn cung đao” (bão tuyết phủ đầy cung đao), tất cả mọi người đều bất ngờ.

Quyển trục này là trước đây Đường Thời đánh bậy đánh bạ mà vẽ ra, hắn lôi tất cả thơ Đường ra vẽ, chỉ có bài thơ này là thành công nhất.

Nhưng ánh mắt của Bạch Ngọc và Đỗ Sương Thiên lại không hẹn mà cùng rơi xuống phần đề thơ ở một bên. Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi Bạch Ngọc ra tiếng: “Tiểu sư đệ, lời đề tựa này là ngươi sáng tác sao?”

Sau khi bức vẽ hoàn thành, Đường Thời trực tiếp đề bút viết một hàng chữ, đó chính là câu mà hắn thích nhất, “Đại tuyết mãn cung đao”. Bản thân hắn không cảm thấy gì, nhưng trong mắt người khác, lại thấy năm chữ này từng chữ đều như ứa máu, phảng phất hàn khí căm căm, khiến họ vừa nhìn hàng chữ này đã cảm thấy lâm linh chấn động.

Người tu vi thấp sẽ không nhận ra cái gì, nhưng Bạch Ngọc và Đỗ Sương Thiên đều là Kim Đan kỳ, sao có thể không biết tinh hoa của cả quyển trục đều nằm trong một câu này?

Đường Thời bị hai người gõ tỉnh, lập tức cảm thấy trong đầu có trăm hoa xuyên phá, hoa bay lá rụng, mà sau khi cảnh tượng hỗn độn lắng xuống, chỉ còn một dòng chữ lưu lại — đây là một loại ngộ đạo.

Hắn đã quên rằng, ý cảnh có thể vẽ ra tất nhiên là đẹp, nhưng lại làm mất đi không gian cho người ta tưởng tượng.

Đường Thời có thể lấy tưởng tượng của mình để dẫn dắt tưởng tượng của người khác, thậm chí phác hoạ ra cách lý giải ý cảnh thơ từ của bản thân, nhưng đồng thời, làm như vậy lại là xoá bỏ trí tưởng tượng của người ta — thơ từ đẹp nhất là cái gì? Chính là sự bất quy tắc và không toàn vẹn tạo thành trong sự giao thoa của những ý tưởng.

Khi hắn vẽ ra những bức tranh kia, thực ra là đang bóp chết trí tưởng tượng của bản thân, cũng như sự tìm tòi vô tận đối với ý cảnh.

Ý cảnh của mỗi câu thơ, đối với ngươi là như thế này, đối với hắn lại là thế khác. Tưởng tượng của mỗi người đều không giống nhau, dù nhìn chung có thể tương đồng, nhưng trong chi tiết vẫn luôn có khác biệt.

Như vậy… Biện pháp tốt nhất, chính là không có hoạ, mà chỉ có thơ.

Đó mới là cách hoàn mỹ nhất để bảo tồn ý cảnh.

Thơ vẽ thành tranh, quá rõ ràng đơn giản, cũng làm mất đi cái chất cô đọng mà thơ vốn có. Vốn có thể tượng tượng đến vô cùng, tại sao phải hạn chế trong những khung hình?

Không phải là hắn không thể vẽ, nhưng phải biết điểm mà dừng, cố vẽ hết những gì tưởng tượng trong đầu ra là ngu xuẩn. Y cảnh trong thơ có lưu bạch*, tranh vẽ cũng cần lưu bạch, cách hắn lý giải lưu bạch trước kia quá thô thiển, chỉ dừng lại ở mặt ngoài mà thôi.

(Lưu bạch: để lại một khoảng trống trong tác phẩm, lấy sự trống rỗng làm vật dẫn để thể hiện ý cảnh của tác phẩm bằng cách dẫn dắt, khơi gợi trí tưởng tượng của người xem. Cụ thể xem lại chú thích 1 của chương 50)

Từ lúc gia nhập Tẩy Mặc các, hắn vô thức mà đi vào tư duy lối mòn — ở Tẩy Mặc các là phải vẽ tranh, làm quyển trục. Nhưng mà, quyển trục nào cũng cần tranh vẽ sao? Không có ai quy định như thế cả!

Bởi vậy, ngay thời khắc này, một cánh cửa lớn mở ra trước tư duy vốn bị hạn chế, trong lòng Đường thời liền quang đãng sáng trong.

Thơ và hoạ đều cần chuyên tâm nghiên cứu, ngay từ lúc nhập môn hắn đã biết con đường quyển trục này mênh mông như biển, mỗi người bước vào đều lấy quyển trục làm sở trường, nhưng vì đạo này quá bề bộn ngổn ngang mà rất khó xuất hiện nhân tài nổi bật. Đó là bởi mỗi Mặc sư đều cần tinh thông rất nhiều thứ, luyện khí, khắc dấu, thư pháp, hội họa… mỗi mặt đều cần biết, không thể bỏ qua mặt nào.

Đường Thời mới chỉ biết tới tranh vẽ, vậy còn thư pháp thì sao?

Trong tay hắn có một quyển “Trùng Nhị bảo giám”, đây mới là ưu thế lớn nhất của hắn.

Lấy “Trùng Nhị bảo giám” làm khung sườn để vẽ tranh tất nhiên cũng là ý tưởng tốt, nhưng có một số thứ chỉ có thể cảm nhận mà không thể diễn đạt thành lời, chỉ cần nói ra đã mất đi ý vị, còn nói gì đến vẽ hẳn ra? Một khi vẽ xuống, bản thân quyển trục có thể vẫn có đẳng cấp, nhưng chắc chắn sẽ thua xa câu thơ nguyên bản.

Vũ khí mạnh nhất của hắn là “Trùng Nhị bảo giám”, chứ không phải quyển trục.

Nói cách khác, trọng tâm của hắn luôn phải đặt lên “Trùng Nhị bảo giám”.

Như vậy, bây giờ vấn đề đã rất rõ ràng… Đó là làm cách nào dùng quyển trục như công cụ để Trùng Nhị bảo giám có thể phát huy sức mạnh lớn nhất?

Đường Thời ngồi tại chỗ, đôi mắt mê mang, mọi người biết chắc chắn hắn đang chìm vào trạng thái ngộ đạo như họ ngày trước, nên đều lén lút đi ra ngoài, không quấy rầy hắn.

Vì thế trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Thời, hắn lẩm bẩm vài tiếng trong miệng, hai mắt sáng rõ trở lại, dấu ấn chữ Vạn trong linh đài xoay tròn liên tục, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bàn tay hắn vừa lật lên, cây Phượng Linh bút vừa làm xong trước đó không lâu liền xuất hiệt giữa những ngón tay. Linh lực vừa phát động, một luồng mặc khí* liền tuôn ra từ ngòi bút của Phong Nguyệt thần bút trên tay phải, rồi đổ trào vào trong Phượng Linh bút.

(Mặc khí: có thể là khí màu mực hoặc là mực dạng khí, xét thấy từ này về sau còn xuất hiện nhiều, mà dịch hẳn ra thì hơi thô nên mình giữ nguyên)

Cây bút dài hơn một thước (1/3m), nhìn hoa lệ không sao tả xiết, từng đường nét đều lộng lẫy tới mức khiến người ta vừa liếc qua đã phải thán phục.

Hình vẽ Phong Nguyệt thần bút trên tay Đường Thời đã hoàn toàn chuyển thành màu đen, ngay trong giây phút hắn gọi ra Trùng Nhị bảo giám, một bóng hình hư ảo của Phong Nguyệt thần bút bay ra từ tay hắn, rồi nhập vào Phượng Linh bút.

Lập tức, Đường Thời thoáng như nghe thấy một tiếng phượng hót ngân dài, đồng thời, tay hắn rất tự nhiên mà chuyển động, dùng Phượng Linh bút màu vàng chấm một cái lên chữ “Sương” trong câu “Nghi thị địa thượng sương” (Ngỡ mặt đất phủ sương) — ngay một giây này, chữ “Sương” liền toả ra hào quang sáng ngời, rồi từ đó một bóng mờ bay ra, phiêu lượn tới giữa không trung.

Hai mắt Đường Thời lấp lánh ánh sáng, hắn chấm mực trong nghiên rồi dựa theo bóng mờ này mà múa bút vẽ ra một chữ “Sương”. Khi hắn thu bút, cả chữ “Sương” này tựa như một bức hoạ treo giữa hư không, giữa những nét mực lưu động dường như đã mơ hồ nhiễm một màng sương, rồi ngay sau đó lại bắt đầu run rẩy.

Linh lực trong cơ thể Đường Thời cũng tán loạn, tựa như muốn khuấy động toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn. Đến lúc này, hắn mới xem như hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa thấy thuật pháp sắp mất khống chế, Đường Thời liền dùng toàn bộ sức lực tung ra một chưởng, đánh bay chữ “Sương” màu đen cực lớn này tới quảng trường.

Các đệ tử của Tẩy Mặc các và Bách Luyện đường còn chưa đi xa, vừa cảm nhận được động tĩnh lớn trong phòng, Bạch Ngọc liền thốt lên “Hỏng rồi”, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một chữ “Sương” kết đầy sương tuyết bay ra từ căn phòng Đường Thời ngồi, lao về phía ngọn thiên hoả chính giữa quảng trường!

Một tiếng “Rầm” vang lên, chữ “Sương” vừa tiếp xúc với nhiệt độ cao liền phát nổ, lập tức sương tuyết tán loạn khắp nơi, một luồng khí lạnh rét buốt phất thẳng vào mặt, mọi người đều thấy cơn gió đang thổi tới gần như khiến họ lạnh tới mức lông mày kết băng.

Trong khoảnh khắc chữ “Sương” nổ tung, lấy vị trí nổ làm trung tâm, toàn bộ quảng trường không ngờ đều bị đóng băng! Chỉ có cụm thiên hoả hừng hực thiêu đốt ở chính giữa là còn nguyên vẹn, nhưng dù là thế, ngọn lửa cũng đã yếu đi không ít.

Mọi người đều dại cả ra, quảng trường mới vừa rồi vẫn còn nóng bức, mà chỉ sau một chớp mắt đã bị sương trắng vô tận bao trùm. Mặt đất trên quảng trường chốn chốn khắc hoạ hoa văn tinh xảo, giờ đây được băng tuyết tôn lên lại càng có vẻ thần bí, mà ngọn lửa vẫn cháy hừng hực ở trung tâm kia, lại làm người ta cảm thấy như nó đã thiêu đốt từ xa xưa đến tận bây giờ, dù tại vùng đất giá băng, vẫn cứ luôn cháy sáng…

Mọi người cũng không ngơ ngẩn bao lâu, sau đó điều đầu tiên nghĩ đến là không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế tất cả đều chạy về phía căn phòng kia, đẩy cửa ra thì thấy Đường Thời vạt áo nhiễm máu tươi, bên người rơi một cây Phượng Linh bút, mà hắn, đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Đỗ Sương Thiên cau mày kiểm tra tình trạng thân thể của hắn, sau đó nói: “Linh lực hỗn loạn, kinh mạch bị hao tổn, ta phải đưa hắn trở về.”

Dứt lời, hắn thi triển mấy pháp quyết để ổn định lại tình hình hỗn loạn trong cơ thể Đường Thời, rồi mới Thần Hành Thiên Lý* trở về.

(Thần Hành Thiên Lý: một kỹ năng khinh công, ở trong truyện này có thể coi là một pháp quyết di chuyển, “thần hành thiên lý” có thể hiểu là bước đi ngàn dặm)

Tô Hàng Đạo hoàn toàn không ngờ được rằng Đường Thời chỉ đi ra ngoài một chuyến mà có thể gây ra chuyện lớn như vậy, đến lúc Đỗ Sương Thiên đưa Đường Thời trở về mới biết chuyện. Ông kiểm tra tình trạng của Đường Thời, sau đó hỏi tình hình lúc đó xong mới hiểu rõ mọi sự.

Tuy không hiểu vì sao lại xảy ra tình huống như vậy, nhưng Tô Hàng Đạo cũng không kịp nghĩ nhiều. Ông đút cho Đường Thời mấy viên đan dược, rồi giúp hắn ổn định lại chân khí trong cơ thể — dù gì hiện tại Đường Thời cũng đang tu luyện Ấn Tuyên thập tam sách, những vấn đề liên quan đến tu vi và linh lực chỉ có thể trông cậy vào người của Tẩy Mặc các.

Lần hôn mê này, Đường Thời ngủ liền hai tháng.

Hắn mơ một giấc mơ rất dài, trong mộng hắn là một con kiến trôi dạt trên biển rộng, mỗi chiếc lá cây đã có thể coi là một con thuyền lớn, hắn cố hết sức muốn bò lên, nhưng lại luôn bỏ lỡ cơ hội.

Con kiến nhỏ mỏi mệt, bởi vậy mà kêu than: “Dục tế vô chu tiếp.”* (Muốn vượt hồ mà không có thuyền chèo)

(Đây là một câu trong bài thơ Lâm Động Đình của Mạnh Hạo Nhiên. Chi tiết bài thơ (1))

Một con thuyền lớn trôi tới, ngừng lại bên người nó. Nó lên thuyền, rồi kể từ đó bắt đầu phiêu dạt trên biển lớn…

Nó nhìn thấy rất nhiều thứ quen thuộc, trên mỗi chiếc lá trôi đến đều viết một bài thơ, kiến nhỏ nhận ra những bài thơ này mình đều biết, bởi vậy mỗi khi nhìn thấy nó đều đọc lên: “Nga nga nga… Sàng tiền minh nguyệt quang… Thu thu vạn khỏa tử…” (Cạp cạp cạp… Đầu giường ánh trăng rọi… Mùa thu thu hoạch vạn hạt…)

Từng con thuyền nhỏ đều trôi về đây, đi theo sau thuyền của nó, thành một đội thuyền nhỏ nhìn tựa chú rắn con.

Đội thuyền dần lớn mạnh, kiến nhỏ cũng theo đó mà cảm thấy mình to lớn hơn, mạnh mẽ hơn, cánh buồm càng giương cao, nó càng có thể nhìn đến những nơi rất xa, rất xa.

Thuyền đi ngàn dặm, một ngày nọ, con kiến nhỏ bỗng phát hiện trong biển có người, nó bèn hỏi: Các người là ai?

Người trong lòng biển đáp: Chúng ta là nhà thơ.

Kiến nhỏ lại hỏi: Rốt cuộc các người là ai?

Người trong biển đáp: Chúng ta là hồn thơ.

Kiến nhỏ lại hỏi: Rốt cuộc các người là ai?

Người trong biển đáp: Chúng ta là thơ.

Hỏi xong, kiến nhỏ ngẩng đầu lên, đột nhiên lại thấy được bờ, nó chợt nghĩ: Lấy thơ nhập đạo, dùng thơ làm thuyền, độ đến bên kia bờ sao?*

Vậy thì, bên kia bờ là gì?

(Từ “độ” ở đây hẳn là được dùng với nghĩa “vượt qua”, nhưng có lẽ cũng có thể hiểu theo nghĩa cứu giúp, dẫn đường như trong “Phật độ”, “siêu độ”)

Phóng tầm mắt ra xa, đội thuyền nho nhỏ cũng đã tới gần bên kia bờ, bởi thế mà nó thấy được rất nhiều tấm bia không đề chữ dựng thẳng trên bờ, có lớn có nhỏ, có cao có thấp, tựa như vô số mộ bia, lặng lẽ toát lên vẻ trầm mặc đầy áp lực.

Con kiến nhỏ lên tiếng hỏi: Các người là ai?

Nhưng lúc này đây, không có ai trả lời nó.

Trong sự tĩnh mịch vô thanh đó, Đường Thời tỉnh lại.

Hắn đã phiêu dạt trên thuyền quá lâu, nên khi vừa tỉnh lại còn tưởng như mình vẫn đang ở trên thuyền, thấy cả thế giới đều lung la lung lay. Giơ tay lên, Đường Thời mới nhận ra đây là một giấc mộng rất dài, và cũng rất chân thực.

Hắn nghiền ngẫm thật kỹ nội dung giấc mơ một lần, lại vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn vỗ vỗ trán, sau đó ngồi dậy.

“Đường sư đệ tỉnh lại rồi!” Bên ngoài lập tức có người hô lên.

Trong cơn mơ màng, Đường Thời chỉ biết hình như có rất nhiều người đi tới chỗ mình, hỏi hết cái này đến cái khác, nhưng bản thân hắn lại không cảm giác được gì.

Khi Tô Hàng Đạo tới, mọi người đều nhường đường. Ông đi tới bên cạnh Đường Thời, thấy hắn đã tỉnh, chỉ là ánh mắt còn hơi mơ hồ không tiêu cự, bèn nói: “Không hiểu sao mà tu vi tự nhiên lại tăng lên, nhưng mà sao có vẻ còn chưa tỉnh táo vậy?”

Nhóm Đỗ Sương Thiên đã trở về từ Bách Luyện đường từ lâu. Tiểu sư đệ của Tẩy Mặc các nhà họ không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã suýt nữa huỷ luôn căn cơ tạo nên môn phái nhà người ta. Sương tuyết phủ kín quảng trường phải tới mấy ngày sau mới tan hết, dù bọn họ dùng biện pháp nào cũng không thể xử lý được, chỉ có thể chờ nó từ từ tự tan. Các trưởng lão của Bách Luyện đường bị dọa chết khiếp, mấy ngày đêm liền canh giữ bên cạnh thiên hỏa, thấy nó không bị làm sao mới yên tâm.

Sương tuyết chỉ khiến thiên hỏa bị một chút ảnh hưởng do nhiệt độ thấp, sau khi tuyết tan thì đã không còn vấn đề gì.

Nhưng mà…

Các trưởng lão của Bách Luyện đường vẫn không sao hiểu nổi, vật hoàn toàn tương khắc với lửa như thế này, khi bay qua chắc chắn sẽ bị trận pháp ngăn cản, nhưng cái thứ mà Đường Thời tạo ra lại hoàn toàn không làm trận pháp có phản ứng gì.

Hơn nữa, theo như mô tả của mọi người về cảnh tượng lúc đó, thuật pháp mà Đường Thời sử dụng cũng rất kỳ dị… Chỉ biết đó hẳn là phương pháp của Tẩy Mặc các, nhưng chính người của Tẩy Mặc các cũng không biết đó là cái gì, bởi vậy thời gian đó mỗi người một giả thuyết, cuối cùng chỉ có thể coi đó là kết quả do Đường Thời ngộ đạo mà thành.

Nhưng việc khiến người ta lo lắng là, sau khi Đỗ Sương Thiên đưa Đường Thời trở về, tên nhãi này không ngờ lại ngủ một mạch hai tháng liền.

Sau khi được đút đan dược, làn da hắn hồng hào hơn, linh lực tán loạn trong cơ thể cũng ổn định lại, thậm chí trong khi ngủ say, linh lực của tiểu tử này còn tăng lên với một tốc độ kinh khủng.

Theo lời các trưởng lão, hẳn là Đường Thời đang ở trạng thái lĩnh ngộ trong thời gian dài, cơ hội như thế này rất hiếm gặp, vậy nên cứ để hắn đắm chìm trong cảnh giới đó đi.

Chỉ tiếc là, trong cảm nhận của bản thân Đường Thời thì khoảng thời gian này rất ngắn ngủi.

Trước khi hôn mê, tu vi của hắn là trung kỳ Trúc Cơ, bây giờ vừa tỉnh lại, hắn thử kiểm tra một chút, không ngờ đã lên tới hậu kỳ Trúc Cơ, làm Đường Thời ngạc nhiên tới há hốc mồm.

Không chỉ bản thân hắn, một đống người xung quanh biết tin này xong cũng câm nín luôn — đây mới gọi là quái thai nha! Ngủ một giấc mà cũng có thể thăng cấp, đừng có chơi khó nhau thế được không hả?!

Đến khi Tô Hàng Đạo dùng ngón tay ấn lên ấn đường (vùng giữa hai lông mày) hắn, Đường Thời mới xem như tỉnh hẳn. Hắn nhìn về phía Tô Hàng Đạo: “Chưởng môn?”

Tô Hàng Đạo thấy hắn tỉnh, cũng thở phào nhẹ nhõm, ông thu tay lại “Nhãi con, ta còn tưởng đầu ngươi hỏng luôn rồi, hoặc là bị đoạt xá* rồi đấy.”

(Đoạt xá là hành vi mà một linh hồn mạnh hơn đi vào và chiếm giữ cơ thể của một người khác có linh hồn yếu hơn)

Sau khi bị đoạt xá, linh hồn và cơ thể sẽ cần một thời gian để dung hợp, nên thực ra rất có thể xuất hiện tình trạng giống hắn vừa rồi.

Đường Thời nhìn gian nhà chật kín người mà thấy hơi xấu hổ, hắn không nhịn được hỏi: “Không biết đệ tử ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu không lâu, có hai tháng thôi.” Yến Hồi Thanh vuốt râu cười ha hả.

Đường Thời choáng luôn, hắn chỉ thấy mình mơ một giấc rồi tỉnh lại ngay thôi mà…

Tô Hàng Đạo nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, ngủ một giấc mà cũng có thể tăng tu vị, vậy hẳn là trong hai tháng hôn mê này ngươi có lĩnh ngộ đúng không?”

Vừa nói đến hai chữ “lĩnh ngộ”, mọi người đều có phản ứng, Đường Thời làm một cú kinh thiên động địa như thế ở Bạch Liên môn nhà người ta, nếu bảo là không có lĩnh ngộ thì có ma mới tin!

Mà quả thực Đường Thời cũng biết cảm giác này là gì – đó chính là có sẵn tất cả trong đầu (hung hữu thành trúc).

Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Hàng Đạo rồi quỳ một gối xuống đất hành lễ: “Đường Thời, đại đệ tử đời thứ ba mươi bảy, xin được ra ngoài du lịch, chuẩn bị cho nghi thức họa thường.”

Hết quyển 3 — Tẩy Mặc các của Nam sơn

*******

(1) Bài thơ Lâm Động Đình (Vọng Động Đình hồ tặng Trương thừa tướng) của Mạnh Hạo Nhiên:

Bát nguyệt hồ thuỷ bình,
Hàm hư hỗ thái thanh.
Khí chưng Vân Mộng trạch,
Ba hám Nhạc Dương thành.
Dục tế vô chu tiếp,
Đoan cư sỉ thánh minh.
Toạ quan thuỳ điếu giả,
Đồ hữu tiễn ngư tình.

Dịch nghĩa: Tới hồ Động Đình (Ngắm hồ Động Đình tặng thừa tướng họ Trương)

Tháng tám mặt nước hồ bằng phẳng
Trời nước hỗn hợp một tầng không hư
Thuỷ khí nung đúc đầm Vân Mộng
Sóng hồ lay động thành Nhạc Dương
Muốn vượt hồ mà không có thuyền chèo
Ngồi yên thì thẹn thùng với thánh hiền
Ngồi xem những người buông câu
Chỉ trơ trơ hâm mộ cái thú câu được cá

Dịch thơ: (Bản dịch của Trần Trọng Kim)

Mặt hồ tháng tám phẳng bằng,
Nước trời hỗn hợp một vùng trong xanh.
Khí đầm Vân mộng vây quanh,
Trồng trềnh sóng lượn lay thành Nhạc Dương.
Muốn qua thuyền vắng nghẹn đường,
Ở dưng thời trị, thẹn thuồng mày râu.
Ngồi nhìn những kẻ buông câu
Luống công mong cá, có màu gì đâu.

(Lên trên)

*******

Cuối cùng cuối cùng cuối cùng cũng đã xong quyển này rồiiii!!!! Thế nghĩa là gì, nghĩa là từ chương sau mình được ra Đông hải gặp người thương rồiiiiii!!!!!!! dù người thương vẫn lặn mất tăm đến vài chương nữa mới trồi lên :v

5/5 - (10 votes)

3 thoughts on “Thần giám – Chương 52

    1. Hầy tội lỗi quá ;___; Mình nói thiệt là bạn không nên chờ mình đâu, drop thì mình không drop nhưng 7749 năm mới nhả được một chương, chờ mình thì thành xác khô mất :<

I don't care what's in your hair, I just wanna know what's on your mind