Thần giám – Chương 46

Chương 46: Mặc sư nhất phẩm

Edit: forever young

Tại Tư Quá nhai

*******

Thực ra đó vốn chỉ là suy nghĩ lóe lên trong đầu Đường Thời, nhưng đến khi thực sự thi triển, hắn liền cảm thấy như một phần ba linh lực toàn thân bị rút cạn. Đường Thời lập tức mắng to trong lòng — sao không nói trước là cái câu này lại bẫy người ta thế chứ!

Một hơi hút sạch một phần ba linh lực trong cơ thể đó, câu thơ chắc hẳn phải có cùng đẳng cấp với “Nhất tuế nhất khô vinh” và “Hoa lạc tri đa thiểu”. Khoa trương đến thế cơ à?

Trên linh điền, chỉ thấy một luồng hào quang hiện ra trên Trùng Nhị bảo giám mà Đường Thời cầm trong tay, thoáng một cái liền tỏa ra bao phủ khắp linh điền, sau đó luồng hào quang này cũng không gây ra phản ứng gì, chỉ thấy những luồng sáng này bao trùm lên linh điền cùng những hạt giống vừa mọc rễ tựa như một lớp lụa mỏng.

Đường Thời đang cảm thấy không hợp lý, nhưng ngay sau đó lại thấy linh điền thật ra vẫn có biến hóa — tất cả hạt giống vừa mới mọc rễ giờ đã bắt đầu nảy mầm, đến cả quả Thất Châu cũng he hé một chút mầm non.

Chu kỳ sinh trưởng của cỏ Chúc Dư là một tháng, thế mà lúc này đã ló ra chồi non đạm sắc xanh, rõ ràng là thời gian sinh trưởng đã được câu thơ của Đường Thời rút ngắn.

Có điều rốt cục hạt giống có thể phát triển đến mức nào? Hiệu quả chỉ là rút ngắn thời gian sinh trưởng thôi sao?

Đường Thời cảm thấy hơi khó hiểu, khi niệm câu thơ này hắn vốn trông chờ vào sự chênh lệch giữa ‘nhất lạp túc’ (một hạt thóc) và ‘vạn khỏa tử’ (hàng vạn hạt), theo đó thì hắn phải được mùa thu hoạch lớn, chứ không phải là có được hiệu quả về mặt thời gian. Thời gian canh tác thường là mùa xuân gieo trồng vụ thu thu hoạch, dựa theo suy đoán ban đầu của Đường Thời thì ít ra phẩm chất của cây trồng phải được cải thiện để có được một vụ mùa bội thu sau này, nhưng bây giờ xem ra… Hiệu quả có vẻ không giống tưởng tượng của hắn cho lắm?

Hắn bước lên phía trước, thu Trùng Nhị bảo giám lại rồi ngồi xuống luôn trong linh điền, ngón tay khẽ chọc một ngọn cỏ Chúc Dư. Hắn kéo một mầm rễ nho nhỏ ra mà ngắm nghía, nó mới chỉ dài khoảng một tấc (3,33cm) mà thôi, có điều — đây là hạt giống mà chính hắn vừa trồng xuống.

Đường Thời cảm thấy rất kỳ lạ, gieo trồng mùa xuân thu hoạch vụ thu, vốn không hề liên quan đến việc kéo dài hay rút ngắn thời gian, tại sao câu thơ lại thay đổi chu kỳ sinh trưởng của hạt giống?

Linh lực từ đầu ngón tay hắn thâm nhập vào trong hạt giống để điều tra, lại phát hiện hạt giống này không hề giống khi hắn vừa trồng xuống.

Trong bao vốn chỉ có hạt giống cỏ Chúc Dư nhị phẩm mà thôi, nhưng bây giờ Đường Thời lại phát hiện nó đã biến thành hạt giống tam phẩm!

Đường Thời suýt nữa là sặc ra một búng máu, có cần phải trâu bò đến thế không hả?

Phẩm chất của hạt giống cứ thế mà tăng lên chỉ nhờ một câu thơ của hắn? Sau này có phải hắn chỉ cần bán hạt giống là có thể làm giàu đúng không?

Cầm mầm cây trên tay, Đường Thời quả thực mừng như điên, hắn buông xuống rồi vội vã xem xét hạt giống khác, nhưng sau khi nhìn vài lần hắn lại nhíu mày.

Không phải tất cả đều được cải tạo thành hạt giống tốt có phẩm cấp cao hơn, Đường Thời kiểm tra rất nhiều hạt giống, phát hiện chỉ có một phần ba hạt giống cỏ Chúc Dư được tăng phẩm cấp, số còn lại đại khái chỉ tốt hơn một chút mà thôi.

Nhưng như thế lại khiến Đường Thời yên tâm hơn, dù sao thì nếu sức mạnh của câu thơ quá khủng bố, hắn ngược lại sẽ cảm thấy bất an — có một số thứ, quá lợi hại thực ra lại không phải chuyện tốt.

Thứ Đường Thời thích chính là cảm giác đi lên từng bước một như vậy, hắn chẳng qua là một tên Trúc Cơ kỳ, có thể làm cho đẳng cấp của một phần ba số hạt giống tăng lên đã là rất lợi hại rồi.

Muốn linh thảo thăng cấp cần có sự chăm sóc tỉ mỉ của linh thực phu (người trồng linh thảo), chỉ dựa vào một câu thơ mà muốn tất cả hạt giống biến thành đẳng cấp cao sao, Đường Thời thực sự không cho rằng trên đời lại có chuyện không làm mà hưởng như vậy.

Đẳng cấp của hạt giống tăng lên, vậy thì việc thời gian sinh trưởng rút ngắn lại cũng dễ hiểu.

Nói như vậy, hạt giống đẳng cấp cao thì thời gian sinh trưởng đều tương đối ngắn, vì vậy sau khi Đường Thời thăng cấp cho những hạt giống này, tốc độ sinh trưởng của chúng cũng theo đó mà tăng lên.

Nội tâm Đường Thời thả lỏng, đồng thời cảm thấy mình cũng có thể coi là hiểu thấu đáo những câu thơ này.

Nhất lạp túc, vạn khỏa tử.

Hắn xoay qua chỗ khác kiểm tra quả Thất Châu, thấy hiệu quả cũng khá tốt, chỉ có điều… đẳng cấp của loại hạt giống này chỉ tăng được một phần tư, xem ra hạt giống càng trân quý thì càng khó thăng cấp.

Đường Thời đã phần nào nắm được quy luật, nhưng nghĩ đến cảnh tượng khi thu hoạch linh điền sau này, hắn lại bật cười.

‘Xuân chủng nhất lạp túc, thu thu vạn khỏa tử’, đây có thể coi là một phong cách văn thơ đầy tính khoa trương, không biết — vụ thu hoạch của Đường Thời có thể khoa trương một hồi hay không?

Đêm đã khuya, Đường Thời trở lại căn phòng dưới cây đa lớn đả tọa trong chốc lát, bổ sung đầy đủ linh lực đã tiêu hao trước đó, bấy giờ mới tinh khí thần* dồi dào mà mở mắt.

(Tinh khí thần: tam bảo của con người theo quan điểm của Đạo giáo. ‘Tinh’ là tinh hoa, là vật chất cơ sở; ‘khí’ là nguồn năng lực nội sinh; còn ‘thần’ là sự hoạt động về tinh thần, là ý thức, tư duy của con người.)

Vậy là một ngày mới lại bắt đầu, rõ ràng hắn mới tới Tẩy Mặc các không lâu, lại cảm thấy mình đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống như vậy. Người quen biết qua lại đều sẽ lên tiếng chào hỏi, người không quen cũng thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười một cái, chí ít cử chỉ sẽ không khiến người ta cảm thấy họ ở hai thế giới khác nhau, cũng như không làm người khác thấy như người xa lạ.

Sáng sớm đi học, ngồi ở vị trí cũ của mình, Đường Thời mới phát hiện người đứng trên bục giảng vậy mà lại là Bạch Ngọc.

Hắn xoay người hỏi tên gầy ngồi bên cạnh mình, “Cao sư huynh, sao lại đổi người vậy?”

“À, những lớp này đều là dạy luân phiên, các trưởng lão và đệ tử nội môn đều sẽ tới giảng bài. Phàm là đệ tử nội môn thì đều là Mặc sư tứ phẩm trở lên, dạy đám từ tứ phẩm trở xuống như chúng ta tất nhiên là không có vấn đề gì. Đương nhiên… lớp mẫu giáo của chúng ta phần lớn còn chưa được xếp hạng. Tuy nhiên… Bạch Ngọc sư huynh tuy độc miệng, nhưng lại có một điểm tốt.” Cao sư huynh cố tình nói lấp lửng, nhìn gương mặt hiếu kỳ của Đường Thời mà cảm thấy ham muốn chơi xấu trong lòng được thỏa mãn, lúc này mới cười nói, “Dáng vẻ Bạch Ngọc sư huynh rất đẹp, nên nhất định sẽ có thật nhiều sư tỷ sư muội xinh đẹp tới dự thính.”

“Thì ra là vậy sao?” Đường Thời sờ sờ cằm, nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, quả nhiên có thêm không ít nữ đệ tử, xem ra Bạch Ngọc sư huynh rất được hoan nghênh.

Nhưng cũng chẳng có quan hệ gì với hắn, chú ý của Đường Thời vẫn hướng về đẳng cấp của Bạch Ngọc.

Hắn biết hiện nay Bạch Ngọc là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng vẫn chưa rõ rốt cuộc là giai đoạn nào của Kim Đan, mà vừa rồi lại được biết thêm về Mặc sư tứ phẩm, đệ tử nội môn đều là tứ phẩm trở lên, vậy phẩm cấp của Bạch Ngọc là bao nhiêu?

Đường Thời có thắc mắc trong lòng, nhưng cũng không quá đặt nặng vấn đề, hắn hỏi thẳng: “Bạch Ngọc sư huynh không phải là tam sư huynh sao? Sao tu vi của hắn lại cao hơn đại sư huynh? Mà Bạch Ngọc sư huynh là Mặc sư mấy cấp?”

“Thứ hạng trong môn phái được được xác định dựa theo thời gian nhập môn, nội môn cũng giống như vậy. Đại sư huynh nhập môn trước, thì đại sư huynh chính là đại sư huynh. Hiện tại tam sư huynh là Kim Đan sơ kỳ, là tu sĩ Kim Đan kỳ duy nhất trong các đệ tử nội môn, nhưng hắn đã sắp lên Kim Đan trung kỳ rồi, nghe nói là kết đan trong mười tám cảnh Tiểu Hoang.” Cao sư huynh có vẻ biết không ít chuyện, nói đến thao thao bất tuyệt. “Chắc là ngươi chưa từng nghe nói tới, mười tám cảnh Tiểu Hoang…”

“Ta biết.”

Đường Thời theo bản năng mà trả lời một câu, sau đó liền thấy ánh mắt Cao sư huynh nhìn mình bỗng trở nên kỳ lạ, hắn lập tức biết mình đã nói lời không nên nói. Hắn nở nụ cười, giải thích: “Trước đó không phải có Hội mười tám cảnh Tiểu Hoang sao? Ta thấy thông tin lưu truyền khắp mọi nơi mà. Có điều, Bạch Ngọc sư huynh có thể đột phá trong đó, thật đúng là không đơn giản.”

Cao sư huynh sao có thể nghĩ đến việc tiểu sư đệ với khuôn mặt ngây thơ trong sáng trước mắt mình đây cũng là người bước ra từ tràng sinh tử trong mười tám cảnh Tiểu Hoang? Hắn không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Ngươi đã biết đến mười tám cảnh Tiểu Hoang, vậy ta cũng không cần nói nhiều. Trước khi vào mười tám cảnh Tiểu Hoang, tu vi của Bạch Ngọc sư huynh cũng chỉ ngang hàng với đại sư huynh. Có điều, vốn dĩ tu vi của đại sư huynh đích thực là cao nhất trong các đệ tử nội môn, nhưng sau đó hình như trong quá trình tu luyện xảy ra chuyện gì đó khiến tâm cảnh của hắn bị phá hủy, tu vi cũng vì thế mà giảm xuống.”

Lại là tu vi giảm xuống?

Sao dạo này lúc nào Đường Thời cũng nghe thấy cái từ này?

Hắn hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bạch Ngọc đi tới gõ gõ lên bàn sơn mài của bọn họ. “Đã tới giờ học rồi mà hai ngươi hình như vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ nhỉ.”

Cao sư huynh vội vã câm miệng, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc trên bàn mình, Đường Thời nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đó cũng lén rùng mình một cái, rồi vội vàng cúi đầu làm chuyện của mình.

Bạch Ngọc cũng chỉ thuận mồm nói một câu như vậy rồi quay về chỗ, bắt đầu giảng bài.

“Hôm nay chúng ta sẽ nói về bút pháp, tốc độ giảng bài của ta thường khá nhanh, các ngươi có thể theo kịp thì cố mà theo, theo không được thì ngày mai đại sư huynh sẽ tiếp tục nói.”

Ngoài dự đoán của Đường Thời, Bạch Ngọc vốn có vẻ là người nói năng tùy tiện, nhưng khi đứng giảng bài thì khí chất hoàn toàn thay đổi, các nữ đệ tử phía dưới cứ che kín mặt, mắt hóa thành hình trái tim mà nhìn hắn.

Ban đầu Đường Thời còn hơi nản mấy chuyện này, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã bị chủ đề Bạch Ngọc nói hấp dẫn. Bút pháp, động tác tay khi vẽ tranh, các phân tích về hoa văn trên giấy Chúc Dư, cùng với nét bút như thế nào để có thể thu được hiệu quả tốt hơn, cuối cùng còn đề cập một chút đến tri thức khắc dấu và trận pháp.

Cuối cùng, Bạch Ngọc nói: “Còn rất nhiều yếu tố liên quan đến chế tác quyển trục, bây giờ chúng ta chỉ nói về vẽ tranh và thư pháp, sau này còn cần giảng riêng về khắc dấu, bởi mỗi một vị Mặc sư nổi danh đều có con dấu riêng của bản thân, đến khi nào các ngươi trở thành Mặc sư có phẩm cấp đều cần tự khắc con dấu cho chính mình. Còn trận pháp có thể gia tăng phẩm chất của quyển trục, một quyển trục được tạo thành từ giấy và mực, bổ sung trận pháp sẽ khiến nó có thêm những tác dụng không tầm thường, ví dụ như mê hoặc, công kích, vây hãm… Chờ đến khi các ngươi có phẩm cấp là có thể tiếp tục học thêm về vấn đề này. Hôm nay đến đây thôi, giờ những người đã vượt qua tầng thứ tư của vách Nghiên đến phía sau điện tham gia kiểm tra Mặc sư nhất phẩm nào.”

Đến khi Bạch Ngọc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, Đường Thời vẫn còn hơi sững sờ, hắn chỉ vào mình, hỏi Bạch Ngọc: “Tam sư huynh, ta cũng phải đi sao?”

Bạch Ngọc cũng hơi ngơ ngác, sau đó lại cười nói: “Đệ cũng đi thử xem, tốt xấu gì đệ cũng đã lên đến tầng thứ tám, mấy ngày tới trong phái sẽ liên tục kiểm tra, cứ bảy ngày một lần, bắt đầu từ tầng thứ tư, sau đó đến tầng năm, tầng sáu, tầng bảy… Với thực lực của đệ bây giờ, muốn trở thành Mặc sư có phẩm cấp chắc sẽ có chút khó khăn, có điều — có thêm kiến thức cũng tốt, tiểu sư đệ, sư huynh rất coi trọng ngươi đó!”

Tam sư huynh à huynh nói vậy làm ta cảm thấy áp lực rất lớn đó có biết không hả?

Đường Thời câm nín, thấy Bạch Ngọc hình như còn cần bận rộn chuyện khác, cũng đành chào tạm biệt hắn rồi đi tới phía sau điện. Nhìn đám người muốn tham gia đang báo danh trước mặt, hắn cũng đi lên ghi danh một cái, Đường Thời chẳng qua chỉ tới chơi nên cũng không có áp lực gì mấy, hắn để người chủ trì nhiệt tình chỉ dẫn đến vị trí rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Các dụng cụ tại đây không khác gì nhiều so với bàn sơn mài trong giờ học, nhưng giấy Chúc Dư trên mặt bàn được chế tác tinh xảo hơn, bút vẽ có đến khoảng mười cây xếp thành hàng, bên trái còn có một vật dạng như khay đựng màu.

Dù sao thì tranh vẽ trên quyển trục không chỉ có loại trắng đen hai màu như tranh sơn thủy vẩy mực*, cũng có người thích lối vẽ tinh tế tỉ mỉ* chim cá trùng hoa, ví dụ như trang phục của nhị sư tỷ Tống Kỳ Hân, ngoài màu đen còn có màu đỏ, chắc cũng là một trong bảy màu của quả Thất Châu chăng?

(Nguyên văn là “bát mặc sơn thủy” và “công bút”, đã chú giải ở các chương trước.)

Đường Thời nhìn thoáng xung quanh, thấy bốn phía đều là người, trong hậu điện hơn trăm bóng người nhấp nhấp nhô nhô, đều đang ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, có vẻ khá nghiêm túc.

Xung quanh hắn chủ yếu là người lạ, trong tình huống này cũng chẳng có mấy ai muốn nói chuyện phiếm.

Trưởng lão Chu Mạc Vấn từng xuất hiện hôm qua đi tới, đứng trước một tấm bảng dài bằng bạch ngọc treo trên bức tường trước điện. Chu Mạc Vấn vừa dừng lại, toàn bộ hậu điện liền trở nên hoàn toàn an tĩnh.

Chu Mạc Vấn đưa mắt nhìn quét qua một vòng, dường như đang ước lượng nhân số, sau đó cất cao giọng nói: “Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành buổi thi sơ cấp nhất, các ngươi đều là Mặc sư chưa có phẩm cấp, bắt đầu từ cuộc thi này, ai có thể chế tạo ra bức tranh có phẩm cấp sẽ có được tư cách trở thành Mặc sư. Vẽ ngay tại chỗ, thời gian chỉ có ba canh giờ, không có đề bài hạn chế, các ngươi chỉ cần vẽ tranh là được.”

“Vâng.”

Mọi người lên tiếng trả lời, sau đó tiếng chuông thông báo bắt đầu vang lên.

Đường Thời hoàn toàn là một người mới, chỉ biết ngẩng đầu nhìn tấm bảng trắng, thấy Chu Mạc Vấn bước lên mở tấm bảng ra, liền có một luồng ánh sáng xanh mờ ảo bao phủ khắp chốn, đồng thời tấm bảng hóa thành một chiếc gương, soi rõ mọi người đang được kiểm tra nơi này.

Thứ này có lẽ dùng để phòng ngừa gian lận chăng?

Đường Thời không cố làm rõ, nhưng giờ cúi đầu xuống lại không biết phải vẽ cái gì, hắn nâng bút rồi lại buông, nhìn thoáng qua mấy người xung quanh thấy chim cá trùng hoa cái gì cũng có, còn hắn nên vẽ gì đây?

Hắn chỉ là một tên lính mới, chẳng lẽ lại vẽ tranh tối giản* ở đây sao? Đường Thời sa vào trong u sầu, chỉ có thể cầm bút mà tiếp tục ngó những người xung quanh.

(Nguyên văn là “giản bút họa”, phong cách tranh dùng các đường nét đơn giản thất có thể để khắc họa đặc điểm của đối tượng vẽ. Mình nghĩ nó tương đương với minimal art hoặc doodle art, nhưng với trình của Đường Thời thì chắc doodle art hợp lý hơn.)

Cái cảm giác này, hình như chính là vác óc rỗng mà đi thi* phải không…

(Nguyên văn là “lõa khảo” (‘lõa’ là trần truồng, ‘khảo’ là thi cử), chỉ việc đi thi mà không hề có chuẩn bị gì trước, không có chút kiến thức nào trong đầu. Hình minh họa cute)

Đường Thời hậm hực muốn chết luôn.

Bên ngoài điện sương khói mịt mờ, hôm nay có thể coi là một ngày đẹp trời, gió mát phất qua mặt cũng khiến người thẩn thơ. Bát Mặc điện tọa lạc trên núi mang theo một dạng mỹ cảm tách biệt với đời, suối Mặc uốn lượn quanh nhà tranh, khắp nơi đều tỏa ra hương vị ẩn dật lánh đời.

Buổi chiều trên núi Chiêu Diêu đẹp yêu kiều đến mức chẳng còn giống như thế gian trần tục.

Lúc này lại có một bóng người từ dưới sơn đạo nhanh chóng đi lên, một đường vượt qua sơn môn, lại kêu người gác cổng trước mặt lập tức nhường đường. Người gác cổng vốn còn hơi chần chờ, nhưng khi thấy người nọ ném ra một chiếc nhẫn màu vàng sậm thì lập tức tránh đường, đồng thời cao giọng hô: “Nhường đường!”

Vì thế từng lớp từng lớp người gác cổng phía sau đều tránh ra, để nam nhân mặc trường bào đỏ thẫm này đi dọc theo đường vào phái.

Nhóm gác cổng cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nên tụ tập ở một chỗ bàn tán: “Sao đại trưởng lão của Bách Luyện đường lại đột nhiên tới đây nhỉ?”

“Ai mà biết, hình như chúng ta đang định hợp tác với Bách Luyện đường để nghiên cứu quyển trục công kích đúng không? Có lẽ là liên quan đến chuyện này chăng?”

“Chờ xem sao, ta nghĩ không quá hai ngày là có tin tức truyền ra rồi.”

Người nọ chính là đại trưởng lão Châu Vân của Bách Luyện đường, một trong ba môn phái lớn Nam sơn. Hắn một đường đi thẳng tới Đường Mặc điện gặp chưởng môn Tô Hàng Đạo, vừa thấy được người, hắn thậm chí còn không kịp hàn huyên đã nói luôn: “Nội môn Bách Luyện đường gặp tập kích, chưởng môn của chúng ta đã biết là do Yêu tu ra tay, vật vừa nghiên cứu ra cũng bị trộm mất.”

Tô Hàng Đạo kinh hãi: “Yêu tu? Đệ tử của quý phái có gặp thương tổn gì không?”

“Chết ba đệ tử, thật không biết vì sao lại như vậy.” Vẻ mặt của Châu Vân khá u ám, “Chưởng môn cố ý nhắc nhở ta tới báo với Tô chưởng môn một tiếng, chuyện lần này có thể khá nghiêm trọng, mới đây Đông sơn cũng xảy ra chuyện như vậy, người của Chính Khí tông và Thiên Hạ môn bị đám tu sĩ thần bí tập kích, ta nghĩ… Sợ là có biến rồi.”

“Không phải có Tiểu Tự Tại Thiên ở bên cạnh khống chế Yêu tu sao? Từng ấy năm tới giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy… Từ Đông sơn đến Nam sơn, ta có cảm giác… Giống như đang thẩm thấu!” Dù hiện tại Tô Hàng Đạo đã có tu vi Nguyên Anh kỳ, nhưng khi nghĩ đến Yêu tu cũng không nhịn được mà rùng mình, tình thế này thực sự không ổn chút nào.

Các môn phái gặp tập kích của Đông sơn và Nam sơn đều là môn phái lớn, nếu quả thật là Yêu tu gây ra thì chuyện này có khả năng thật sự nghiêm trọng.

“Thiên Chuẩn Phù Đảo chính là căn cứ của Yêu tu, chẳng lẽ nơi đó xảy ra vấn đề gì?” Tô Hàng Đạo cân nhắc trong lòng, ông biết những chuyện như thế này chỉ trông vào bọn họ báo cáo cho Đại Hoang.

Rốt cuộc là có phải là Thiên Chuẩn Phù Đảo xảy ra chuyện hay không, chỉ có thể hỏi Tiểu Tự Tại Thiên.

Ngoài vạn dặm xa, Tiểu Tự Tại Thiên lúc này thực ra rất bình lặng.

Cách đại lục Linh Khu hàng trăm hàng ngàn dặm, phía bắc có Thiên Chuẩn Phù Đảo, phía nam là Tiểu Tự Tại Thiên, hai hòn đảo một trên một dưới, một nổi trên mặt biển, một là quần đảo tụ lại thành Tiểu Tự Tại Thiên.

Tiểu Tự Tại Thiên bao gồm rất nhiều đảo nhỏ, chỉ một hòn đảo lớn nhất được xưng danh Tiểu Tự Tại Thiên.

Nó được lớp lớp đảo nhỏ vây quanh, trời sinh đã có địa vị siêu phàm, có điều núi này cũng không tầm thường.

Xa xa, đứng ở rìa đảo đã có thể thấy kiến trúc trên đảo tựa hồ chia thành ba tầng từ dưới đi lên, một tòa tiếp một tòa đại điện lên cao dần theo hình tháp, rồi lại một tầng tháp cao một tầng đại điện, cứ như vậy mà đắp nên ba tầng.

Tại nơi cao nhất trên núi, vượt lên trên tất cả là tầng thứ ba tiếp cận gần nhất với vòm trời.

Trên núi Tiểu Tự Tại Thiên, tầng gần nhất, thấp nhất chính là tầng một, sau đó lên dần là tầng hai, rồi đến tầng ba.

Mà bên dưới tầng thứ ba cũng chỉ là chùa miếu thông thường, người ra người vào chính là dân thường trong vùng biển này.

Thực ra Tiểu Tự Tại Thiên không phải chỉ có Phật tu như người bên ngoài tưởng tượng, có điều Phật tu chiếm đa số, còn lại cơ bản đều là người thường mà thôi.

Nhưng các cư dân của Tiểu Tự Tại Thiên đều chuyên tâm hướng Phật, thúc đẩy địa vị siêu phàm của Tiểu Tự Tại Thiên tại nơi này.

Trên quần đảo có vô số miếu thờ, mà Tiểu Tự Tại Thiên chính là thánh địa.

Nơi đây đèn nhang hưng thịnh, các chùa miếu phía dưới cũng có tăng lữ giải đáp băn khoăn cho các khách hành hương.

Một tiểu hòa thượng xách nước đi lên từ hậu sơn, nhìn cảnh náo nhiệt trước núi, nói với hòa thượng cùng nấu nước bên cạnh: “Đến bao giờ ta mới có thể tới tiền sơn giải đáp băn khoăn cho khách hành hương đây?”

“Muốn vậy thì phải có Phật pháp tinh thâm, nếu không… khách hành hương hỏi mà chúng ta lại nói không nên lời, chẳng phải là mất thể diện sao? Giờ chúng ta chỉ là đệ tử của tầng dưới cùng, lát nữa còn phải làm bài đó.”

“Đệ tử tầng dưới cùng thì không thể tinh thâm Phật pháp sao? Chẳng phải ngày trước Thị Phi sư huynh cũng đi lên từ tầng thấp nhất ư?”

“Ngươi có thể so được với Thị Phi chắc? Giờ cũng hạn chế nói mấy lời này đi… Phỏng chừng các thượng sư còn đang đau đầu vì chuyện của Thị Phi đó.”

“Ấn Ngữ sư huynh, nhất định ngươi biết gì đó, nói một ít đi mà.”

“Phật viết: Không thể nói, không thể nói.”

“Đến lúc mấu chốt lại chơi trò úp úp mở mở.”

Tiểu hòa thượng liếc mắt xem thường, không thèm để ý đến sư huynh bất lương kia nữa mà bước nhanh hơn dọc theo thềm đá, Ấn Ngữ ở phía sau thấy thế liền nóng nảy, “Ầy, tiểu hòa thượng mới nhập môn quả là thiếu kiên nhẫn, ngươi không biết chứ, năm đó khi Thị Phi còn là hòa thượng nấu nước, đâu có điểm nào giống cái tên táo bạo nhà ngươi.”

“Ta vì Thị Phi sư huynh mà nhập môn đó, Thị Phi sư huynh cũng từng đi gánh nước sao?” Tiểu hòa thượng bỗng thả chậm bước chân, quay đầu lại nhìn sư huynh nội môn của mình.

“Khi y nhập môn chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử nấu nước, sau đó được chọn vào La Hán đường, tiếp theo lại tiến vào Đạt Ma viện. Thực ra đừng nhìn Thị Phi sư huynh lĩnh ngộ Phật pháp đến mức tinh thâm, nếu nghiêm túc xét ra thì y được coi là xuất thân từ võ tăng. Ta thấy các võ tăng, tỷ như Ấn Không sư huynh đó, ai nấy đều mày nhăn mắt trừng, nhìn mà phát sợ.”

“Thị Phi đương nhiên không giống những người khác, nếu không… sao có thể làm đại đệ tử tầng thứ ba? Ừm, có điều giờ không phải nữa rồi.”

“Lạ thật, sao các thượng sư lại muốn trách phạt Thị Phi sư huynh nhỉ?”

“Chuyện của tầng thứ ba chúng ta quan tâm nhiều như vậy làm gì? Ngươi đúng là…”

Hai hòa thượng gánh nước đi dọc theo sơn đạo, Ấn Hư và Ấn Không mới vừa từ phía dưới đi lên, dừng lại tại đó trầm mặc hồi lâu.

Một lát sau, Ấn Hư nói: “Ấn Không sư huynh, huynh có biết nguyên nhân là gì không?”

Ấn Không sờ sờ đầu của mình: “Làm sao ta biết được? Bây giờ Thị Phi sư huynh vẫn còn đang sám hối sau Giới Luật viện… Không biết đến bao giờ mới có thể đi ra…”

Thị Phi thân là trì giới tăng* của Giới Luật viện mà chính y lại phá giới, việc này có thể nói là khiến cho toàn thể Tiểu Tự Tại Thiên vốn đặt kỳ vọng rất cao vào y phải thất vọng.

(Trì giới tăng: nôm na là hòa thượng có nhiệm vụ duy trì và bảo vệ các luật lệ, pháp tắc trong nhà Phật, đồng thời xử phạt những ai vi phạm. Chi tiết về ‘giới luật’ và ‘trì giới’ (1))

Tháng trước, sau khi chúng tăng thương nghị, cao tăng của Tiểu Tự Tại Thiên là thiền sư Tuệ Định ra mặt quyết định phạt Thị Phi vào Sám Hối đường trong Giới Luật viện, đồng thời phải sám hối tại Tư Quá nhai (vách núi sám hối) phía sau núi. Đây có thể nói là chuyện lớn nhất của Tiểu Tự Tại Thiên trong thời gian gần đây.

Làm sư phụ của Thị Phi, tu vi của thiền sư Tuệ Định đã lên tới Xuất Khiếu kỳ, ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào Thị Phi. Trước đây ông cảm thấy việc Thần Nguyên thượng sư độ kiếp thất bại rất đáng ngờ, vậy nên mới cử Thị Phi đi đại lục Linh Khu điều tra, thật không ngờ lại hại chết hiệp khách Thanh Cương, sau đó không có kết quả mà về.

Lại tới Hội mười tám cảnh Tiểu Hoang, Tiểu Tự Tại Thiên và Đông sơn cùng nắm giữ ba Tiểu Hoang cảnh, mà không ai biết — bản thân Tiểu Tự Tại Thiên còn một mình nắm giữ hai Tiểu Hoang cảnh nữa, nhưng lại thiếu mất một chiếc chìa khóa. Mà rất có thể chìa khoá ở trong một Tiểu Hoang cảnh mà lần này họ sẽ gặp phải, để cho an toàn, ông mới phái đệ tử tầng thứ ba là Thị Phi đi — ai có thể ngờ được, y trở về với một thân tu vi bị giáng cấp còn chưa nói, vậy mà lại còn phá giới. Y chỉ nói sẽ bằng lòng tiếp nhận trừng phạt, lại không hé một lời về chuyện phá giới.

Thiền sư Tuệ Định chỉ có thể nói một câu “Đứa trẻ ngốc”, rồi phạt y vào Giới Luật viện.

Chuyện này, tựa như sấm sét giáng xuống toàn bộ Tiểu Tự Tại Thiên.

Nhưng mà tiếp đó vẫn còn có việc càng khiến người ta khiếp sợ — sau khi Thị Phi đi vào Tư Quá nhai, lại có vài Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo đánh tới cửa, tuyên bố muốn Thị Phi đền mạng, nói y ra tay độc ác, giết chết một con Miêu yêu của Thiên Chuẩn Phù Đảo.

Mọi người lúc này mới hiểu ra, người không biết chuyện chỉ cho rằng Thị Phi đã phá sát giới.

Chỉ mình Thị Phi biết, y phá sát giới, mà cũng phá sắc giới.

Là môn phái có căn cơ thâm hậu, Tiểu Tự Tại Thiên không so đo với các Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo, huống chi Phật gia không thích tranh đấu, liền cứ thế bỏ mặc việc này.

Về sau không biết vì sao mà tin tức Thị Phi bị phạt được truyền ra ngoài, đám Yêu tu Thiên Chuẩn Phù Đảo bên kia cũng an tĩnh lại một thời gian.

Phía sau núi Tiểu Tự Tại Thiên chính là Tư Quá nhai, nơi đây hùng vĩ mà hiểm trở, không phải là chốn người thường có thể tới.

Trên vách nhai có một tượng đá khắc lão tăng đả tọa*, phía sau là một căn nhà tranh nho nhỏ, có điều lúc này nơi đó không có người ở, Thị Phi đang ở dưới Tư Quá nhai.

(Nguyên văn là “khô tọa”, chỉ việc chỉ ngồi một nơi, ánh mắt trống rỗng, tâm linh thả lỏng, tay chân thoải mái, không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cơ thể và tâm trí hoàn toàn lắng đọng. Trong Phật giáo thì tư thế ‘khô tọa’ khá giống đả tọa thông thường.)

Y ngồi dưới vách núi, trước mắt là ảo giác rối rắm khó phân, tiếng nước vang vọng bên tai vốn không thể khiến tim sen của y có mảy may xúc động, càng không thể dao động Phật tính tràn ngập toàn thân y.

Nhưng thác nước từ trên trời giáng xuống cọ rửa ra một đầm cạn bóng loáng, hơi nước hỗn loạn được ánh sáng từ đỉnh núi chiếu xuống tạo nên bảy sắc cầu vồng, tuyệt mỹ đến vô cùng.

Thị Phi chậm rãi mở mắt ra, nhưng cảnh tượng trước mắt lại chợt biến đổi, trở nên âm u như diêm la địa ngục.

Vô số quỷ dạ xoa bay lượn xung quanh y mà gào thét, khuôn mặt mỗi con đều cực kỳ dữ tợn, miệng thì kêu tên y, mà tay lại đâm tam xoa kích* về phía cổ y.

(Tam xoa kích: dạng như chĩa ba, nhưng thường khá cầu kỳ. Hình minh họa)

Đây chính là Tư Quá nhai, kẻ vướng tâm ma nếu có thể ra khỏi nơi này thì sẽ có khả năng bước thẳng tới đại đạo.

Nhưng Thị Phi lại có cảm giác rằng, tâm ma này của y, có lẽ sẽ không thể biến mất.

Y nâng một ngón tay điểm về phía mi tâm của một con quỷ dạ xoa, liền nghe một tiếng “Xèo” vang lên, tựa như nước lạnh bắn vào chảo nóng, chỉ trong nháy mắt sôi trào như vậy, con quỷ dạ xoa này đã tan biến trong hư không.

Vây quanh Thị Phi đều là hắc ám, âm u tăm tối tựa như diêm la địa ngục, một con quỷ dạ xoa biến mất, thay vào là ba con la sát nhào lên.

Y chỉ thuận tay tung một chưởng, Phật quang vàng rực tức khắc chiếu rọi khắp nơi, lập tức khiến ba con quỷ tiêu tán vô hình vô ảnh.

“Tham, sân, si…”

Vô số yêu ma hóa thân từ vọng niệm* đều bị y xóa bỏ từng con một, từ đầu đến cuối Thị Phi đều tĩnh nhạt như nước, cả gương mặt vẫn luôn sạch sẽ sáng trong, ngay cả khi đứng trên tầng thứ ba bị sư phụ trách phạt, vẻ mặt y cũng không hề có nửa phần dao động.

(Vọng niệm: ý niệm hư vọng, là căn bản và tiền đề cho mọi tạp niệm, tà niệm.)

Ảo giác trong hư không càng ngày càng ít, ngón tay Thị Phi trước sau vẫn giữ nguyên tốc độ, nhưng mấy con quỷ dạ xoa sau cùng lại không tru lên như những con trước, mà nói: “Phật gia từ bi, mà ngón tay ngươi lại đả thương vô số quỷ dạ xoa, lẽ nào ngươi là sinh linh, mà chúng ta lại không phải sinh linh sao? Linh hồn của người là linh hồn, linh hồn của yêu là linh hồn, linh hồn của ma cũng là linh hồn, người tốt có linh hồn, chẳng lẽ kẻ xấu không thể có linh hồn sao?! Ngươi giết yêu là phạm giới, mà giết chúng ta lại không phải là phạm giới sao?!”

Xung quanh không biết từ bao giờ đã có thêm một đám tiểu dạ xoa, cũng đồng thanh hét: “Các ngươi có linh hồn, chẳng lẽ chúng ta không có linh hồn? Giết yêu giết người là phạm giới, giết chúng ta chẳng phải cũng là phạm giới sao?”

Vô số âm thanh hỗn loạn khiến Thị Phi cảm thấy đầu đau đến sắp nứt ra, trong mắt y xuất hiện lãnh ý tựa sương giá, đôi mắt giương lên đã nhuốm đầy sát khí lạnh thấu xương, mà trong đôi mắt kia hoa sen lại một lần nữa xuất hiện. Chỉ một ánh mắt, liền khiến hết thảy tà linh tan biến không còn bóng dáng.

Không biết vì sao, Thị Phi thở ra một hơi dài, bốn phía xung quanh tĩnh lặng, y ngồi xếp bằng bên đầm nước, ngón tay khe khẽ run rẩy. Khóe miệng y gợn lên vài phần khổ ý, sau đó lại nghe trong hư không một tiếng cười gian: “Khai sát giới, động sát tâm, ngươi còn làm hòa thượng cái nỗi gì. Giết chúng ta, Phật tâm ngươi sẽ phá, không giết chúng ta, pháp thân ngươi ắt vong. Cắt thịt nuôi ưng, xả thân dưỡng hổ*, ngu ngốc làm sao… Ha ha ha… Giết ta ư, hay giết ngươi? Giết người khác ư, hay giết chính bản thân mình?”

(Từ các tích Đức Phật cắt thịt nuôi chim ưng (chi tiết) và Thái tử Ma Ha Tát Đỏa đem thân cho hổ ăn (chi tiết))

Trước sau đều tiến thoái lưỡng nan.

Đây cũng là tình cảnh của Thị Phi lúc này, tay y xếp thành thủ quyết, chỉ ngồi yên không động, trong hư không phía sau là vô vàn yêu ma quỷ quái.

Bọn chúng không ngụ trong Tư Quá nhai, bọn chúng ngụ trong lòng y.

Bàn tay tạo thành thủ quyết đã nổi lên sát khí động trời —

Là một Phật tu, y vốn không nên có sát khí như vậy, nhưng chúng đã xuất hiện trên người Thị Phi trong lúc y còn chưa hề hay biết.

Tà linh này dường như biết rõ rằng lúc này đây Thị Phi khó có thể ra quyết định, lại bắt đầu cười ha hả, quấy nhiễu đến mức khiến lòng người bức bối, vậy nên Thị Phi nhẹ nhàng rũ mắt, lại búng ngón tay một cái, cả thế giới đều lặng yên trở lại.

Thế nhưng y biết, bản thân mình lại một lần nữa bại bởi những tà linh này.

Thông minh như y, sao có thể không biết mình lại động sát tâm?

Không có sát tâm, sẽ vô vọng niệm, sao có thể có nhiều rối ren phức tạp như vậy?

Khóe môi Thị Phi câu lên một nụ cười tự giễu hiếm hoi, vừa nâng mắt, lại chợt cứng ngắc toàn thân.

Vành tai tựa như được cái gì đó ấm áp ngậm vào, sau đó có thứ gì chạm đến người y, lật lớp tăng bào ra trượt hai cánh tay vào, rồi lại mang theo vài phần trêu đùa mà hôn lên bờ môi y, cổ họng người kia có tiếng nghẹn ngào khe khẽ, thanh âm nhỏ vụn tựa như bị vật gì nghiền ép.

Ngón tay Thị Phi liền cứng lại.

Là thứ gì vòng qua bên cạnh để tới trước mặt y, hai chân kẹp chặt hông của y, hai cánh tay lại ôm khóa cổ y, mỗi hơi thở đều mang theo sức nóng đốt người, đầu lưỡi trơn trợt vói vào trong miệng y mà khuấy động, tựa hồ như đang dụ dỗ.

Thân thể nép trong lồng ngực y trần trụi mà mềm mại vô cùng, hai cánh môi mỏng manh đỏ rực như được nhuốm máu, đáy mắt người nọ có sắc đỏ nhàn nhạt, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất đi lý trí…

Khóe miệng Thị Phi bỗng rỉ ra máu tươi, y nâng tay lên đặt trên đầu vật trước mặt, Phật lực bắt đầu tuôn trào, chỉ trong nháy mắt liền có thể đánh tan tà linh này. Nhưng trong khoảnh khắc đó, thứ này lại ngẩng đầu lên nhìn Thị Phi, khẽ liếm bờ môi ướt át, đôi mắt hẹp dài lóe lên vẻ toan tính tinh ranh.

“Ngươi muốn giết ta sao?”

Âm thanh này quá quen thuộc, trong Tiểu Hoang cảnh y đã nghe vô số lần.

Bàn tay Thị Phi dừng lại trên đỉnh đầu hắn, không hề ấn xuống.

“Độ người mà người không độ, Thị Phi, ta tới độ ngươi thành Ma được không?”

Hắn ngẩng đầu, lại hôn lên khóe miệng y, liếm cắn bờ môi y, sau đó lột từng lớp tăng bào, dùng bắp đùi cọ xát hai bên hông và bụng dưới của y, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Bàn tay Thị Phi nắm chặt lại một lần nữa, độ người mà người không độ, y độ người, nhưng từ đầu đến cuối không có người tới độ y. Trong lòng Thị Phi tràn ngập đau thương, liền muốn dứt khoát ra tay đoạn tuyệt hết thảy tâm ma, lại thấy người nọ mang vẻ mặt mê say mà cười với y, con ngươi ửng đỏ nhuốm đẫm ý cười, đôi môi hé mở, vẫn nói lời cũ: “Ta độ ngươi thành Ma được không?”

Ta độ ngươi, thành Ma được không?

Nhưng y nhận ân huệ của sư môn, theo Phật hơn mười năm chưa từng hối hận, một lòng hướng Phật, chỉ biết từ bi.

Đừng nói đây chỉ là tà linh, dù cho người đó thực sự muốn độ y thành Ma, y cũng sẽ không thành Ma.

Bàn tay y rốt cục vẫn phải ấn xuống, nhưng khuôn mặt dưới tay trước sau vẫn mang theo ý cười, thậm chí không vương nửa phần thống khổ: “Ta là tâm ma của ngươi, ngươi cam lòng giết ta sao?”

Cuối cùng hắn vẫn tan biến.

Quang cảnh trước mắt Thị Phi rốt cục khôi phục lại vẻ thanh sạch ban đầu, một búng máu tươi trào ra, rơi vào đầm nước lao xao sóng gợn, lan ra thành một mảng đỏ nhạt nhòa, cực kỳ giống con ngươi màu đỏ nhạt của tà linh.

Y nhớ tới lời sư phụ —

Hồng trần mấy bận, tất cả đều chỉ là ảo vọng; chỉ một chớp mắt, đã nhạt phai trong ánh chiều tà.

Trong lúc đó, Đường Thời còn đang ở hậu điện của Bát Mặc điện, len lén liếc nhìn vô số người đang vẽ tranh xung quanh, thời gian đã trôi qua hơn nửa mà vẫn chưa hề động bút.

Hắn cắn răng một cái, cầm lấy một cây bút sắt, chấm mực trong nghiên rồi cúi người xuống, khống chế lực tay mà chậm rãi phác họa. Chu Mạc Vấn đứng phía trước giám sát cuộc thi, ban đầu thấy Đường Thời mãi mà không động bút, ông cũng biết đệ tử này vừa nhập môn, có lẽ còn chưa hiểu biết gì về chế tác quyển trục, dù có tự học thì cũng khó mà ứng phó được với bài thi này.

Dù gì Mặc sư cũng là một danh hiệu chính thức như luyện khí sư hay luyện đan sư, ngành này tuy không có lực công kích nổi trội nhưng lại cực kỳ được hoan nghênh, có thể thu được vô số của cải.

Hiện tại trong Tẩy Mặc các, đệ tử không phẩm cấp có hơn bảy trăm người, trong số ba trăm người còn lại, hai trăm người là Mặc sư nhất phẩm, bảy mươi người là nhị phẩm, tam phẩm chưa đến ba mươi người, còn tứ phẩm trở lên cũng chỉ có năm người nội môn, chỉ vậy không hơn.

Ban đầu Chu Mạc Vấn không đặt nhiều hy vọng vào Đường Thời, dù Đường Thời quả thực có thiên phú kinh người, nhưng thời gian nhập môn lại quá ngắn, nếu như được rèn luyện một thời gian thì còn có thể tốt hơn một chút, chí ít cũng có thể qua được bài thi.

Có thể thấy được, Chu Mạc Vấn không có yêu cầu gì với Đường Thời, vậy nên vừa nhìn thấy Đường Thời nâng bút, ông liền vô cùng kinh ngạc.

Sau đó Chu Mạc Vấn bắt đầu tò mò, bèn lén lút phóng linh thức lại gần thăm dò, muốn nhìn thử xem Đường Thời đang vẽ cái gì, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy, vẻ mặt Chu Mạc Vấn liền hơi vặn vẹo.

Đệ tử mới nhập môn này thế mà lại vẽ — ngỗng!

Chu Mạc Vấn bỗng cảm thấy một búng máu già sặc trong cổ họng, sắc mặt quái dị đến mức khiến các đệ tử đang coi thi xung quanh phải hiếu kỳ, không biết trưởng lão đang nhìn thấy gì.

Tại sao…

Lại có người vẽ ngỗng trong tình cảnh này? Lẽ nào hắn không biết vẽ thứ khác sao? Non non nước nước, gió nước trăng hoa, bao nhiêu chủ đề tinh tế uyển chuyển hắn không vẽ mà lại khăng khăng đi vẽ ngỗng, là bọn ngỗng vừa mập vừa ngốc đến ngớ ngẩn đó!

Hành vi của Đường Thời hiển nhiên đã giáng một đòn đau với kỳ vọng mà Chu Mạc Vấn dành cho hắn, thẳng tay đập trưởng lão đến thất điên bát đảo, gần như phải ngã rạp xuống đất.

Đã sắp hết giờ mà Đường Thời vẫn đang chậm rãi vẽ này vẽ nọ trên tấm giấy Chúc Dư của mình, hắn rất chăm chú đưa từng nét bút, ngoại trừ ngỗng, còn phải có hồ.

Nga, nga, nga, Khúc hạng hướng thiên ca. (Cạp cạp cạp, Cổ cong hướng lên trời mà hát)

Bạch mao phù lục thủy, Hồng chưởng bát thanh ba. (Lông trắng nổi trên mặt nước xanh, Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong)

Phác họa đại khái đường nét xong, Đường Thời liền đổi bút, nước nhuộm sắc xanh, sông xuân như lụa, sóng gợn lăn tăn. Vẽ xong nước biếc, hắn lại thay bút, lần này là màu đỏ — hồng chưởng bát thanh ba, không có màu sắc phong phú thì sao có thể làm bật lên vẻ uy vũ hùng tráng của đàn ngỗng?

Đường Thời càng vẽ càng hưng phấn, bản thân hắn cũng không biết vì sao — có lẽ là bởi chỉ mình hắn đi một đường chăng?

Dù sao những người khác đều vẽ núi non sông nước chim cá trùng hoa, chỉ có tên gàn dở như hắn mới ở đây ra sức vẽ ngỗng.

Một con ngỗng, hai con, lại ba con…

Thủ pháp càng ngày càng thuần thục, thời hạn cũng càng lúc càng đến gần.

Hắn không chú ý rằng lòng bàn tay phải cầm bút đang mơ hồ tràn ra từng luồng khí màu mực, chậm rãi chảy dọc theo ngón tay mà lan tới cây bút trên tay, lại hòa lẫn với dòng linh lực hắn rót vào giấy Chúc Dư, để rồi ngấm vào trong những nét mực đang càng lúc càng rõ rệt.

Ban đầu là gian nan chật vật, về sau lại trở nên nhẹ nhàng trôi chảy, quả thực khiến người ta vui sướng tràn trề.

Đường Thời cảm thấy mình vừa trải qua một hồi sảng khoái khó tả, khi tiếng chuông kết thúc vang lên hắn cũng vừa kịp thu bút, liền thuận tay ném luôn bút đi, cây bút không sai không lệch đáp xuống giá bút.

Âm thanh trong trẻo này lẫn trong tiếng chuông nên cũng không khiến người khác chú ý, nhưng bản thân Đường Thời nghe được lại thấy hai âm thanh cộng hưởng rất hài hòa.

“Dừng bút, thu giấy, treo tranh.”

Chu Mạc Vấn phân phó một loạt, xung quanh liền có người phụ trách đi thu lại giấy Chúc Dư vừa vẽ xong, thống nhất treo lên bức tường trước điện.

Bấy giờ Đường Thời mới biết được công dụng đính thực của tấm bảng ngọc màu trắng kia.

Sau khi các bức vẽ được treo lên tường, Chu Mạc Vấn liền áp lòng bàn tay vào bảng ngọc, ngay sau đó một luồng ánh sáng trắng lóe lên, rồi cả bức tường cũng bắt đầu tỏa sáng, tựa như được làm hoàn toàn từ bạch ngọc.

Đây là lần đầu tiên Đường Thời chứng kiến cảnh tượng như vậy, hắn gần như xem đến ngây người.

Sau khi ánh sáng trắng tỏa ra, tất cả quyển trục trên tường bắt đầu lay động, sau đó một số bức tranh lần lượt rơi xuống.

Đường Thời không cần quay đầu lại cũng nghe thấy rất nhiều tiếng thở dài. Như vậy, đẳng cấp của quyển trục được kiểm tra bằng bức tường này sao?

Số quyển trục còn lại trên tường càng ngày càng ít, mà những bức tranh này bắt đầu có biến hóa.

Các bóng mờ không ngừng xuất hiện, từ non non nước nước đến chim cá trùng hoa đều lần lượt hiện ra.

Đường Thời nhìn một hồi mà vẫn thấy bức tranh của mình còn ở trên tường thì rất bất ngờ, mà ngay sau đó hắn lại không khỏi chột dạ.

Đến khi trên tường chỉ còn lại ba mươi mốt bức tranh, các quyển trục cuối cùng cũng ngừng dao động, song các ảo giác lại càng thêm kịch liệt. Vậy nên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một đám ngỗng trắng bơi ra từ trong bức tường, dùng bàn chân lớn đỏ rực mà đạp nước trong hồ, xoay xoay nhúm lông vũ ngắn ngủn trên đuôi, nhàn nhã lượn qua lượn lại trước mắt mọi người, trông vênh váo tự đắc đến khó tả.

Rõ ràng là một đám ngỗng ngớ ngẩn mà lại ra vẻ cao quý yêu kiều tựa thiên nga, chúng rướn cao cái cổ trắng thon dài, rung rung thân thể mập mạp, từ bên này hồ bơi tới bên kia…

Mọi người đồng loạt câm nín: “Mẹ nó thằng nhãi nào lại đi vẽ ngỗng béo trong tình cảnh này hả, đói đến mụ đầu rồi sao? Má, lại còn là quyển trục nhất phẩm! Chắc chắn chúng ta nhìn nhầm rồi!”

Đường Thời tự tay đập cái bốp vào trán, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, mẹ nhà nó sao không nói sớm, sao lão tử biết được sẽ có náo động lớn như vậy chứ!

— Thôi rồi, tiểu sư đệ thuần khiết trong mắt bọn họ đã biến thành tên ngớ ngẩn rồi…

*******

(1) Giới luật: ‘giới’ là điều ngăn cấm do đức Phật chế định cho đệ tử Phật gia để ngăn ngừa tội lỗi, ‘luật’ là những nguyên tắc do Phật quy định áp dụng khi sống trong tập thể Tăng đoàn. Như vậy giới là điều răn, luật là quy luật thi hành giới. Luật bao hàm cả giới còn giới chỉ là một bộ phận của luật. Tuy gọi khác nhau như thế nhưng tính chất vốn đồng nhất nên có tên ghép là ‘giới luật’.

Trì giới: ‘trì’ là duy trì, giữ vững, vậy ‘trì giới’ là giữ giới, là thực hành nghiêm cẩn những luật lệ mà đức Phật đặt ra cho Phật tử xuất gia thi hành trong khi tu hành, không làm trái, không vi phạm. (Lên trên)

*******

Ôi Thị Phi chàng ơiiiii~~~~ Sau bao ngày vật vã ngóng trông cuối cùng em cũng được gặp lại chàng rồiiiii (╥△╥) (╥△╥) *khóc một dòng sông*

Lâu lâu cái truyện này mới ra dáng đam mỹ một tí, nhưng cũng chỉ mông lung như một trò đùa mà thoai  ╮(╯▽╰)╭

5/5 - (5 votes)

4 thoughts on “Thần giám – Chương 46

  1. Cám ơn nàng đã dịch truyện này iu nàng nhiều và mong chờ chương mới từ nàng

    1. Lâu lắm rồi không làm thêm được chương nào, cảm thấy tội lỗi quá ;;A;; Mình sẽ cố gắng up chương mới trong vài ngày tới nha :”>

  2. Ồ! Thì ra lúc đó đã có H, xem miêu tả thì tư thế của tiểu thụ có độ khó khá cao ế, còn mất sức nữa chứ, dù sao thì chắc chắn bên kia cũng ko chủ động hỗ trợ gì đâu, nhể?? Hê hê

Leave a Reply to hangpm369 Cancel reply