chưa bàn đến nội dung, mình thường có xu hướng yêu đương những đoạn văn không viết hoa đầu câu, và cả người viết ra những câu văn đó nữa. có gì đó thật tự do. và thật buồn.
lần đầu tiên mình thấy kiểu viết này là vào 4 năm trước, khi đó người viết đã phải note rằng mình không viết hoa là có chủ đích chứ không phải vì lười =)). lúc đó mình tự hỏi “chủ đích quái gì chứ?”. nhưng giờ thì có lẽ mình hiểu được phần nào rồi.
nhân tiện, tên cuốn sách này là “và để cơn mưa nằm yên”, nhưng mình thường nhớ nhầm thành “và để cơn mơ nằm yên”. vì mình thích thế ^__^