Thần giám – Chương 43

Chương 43: Ao Tẩy Mặc

Edit: forever young

Tẩy Mặc các núi Chiêu Diêu

*******

Đường Thời biết rõ hắn ta đã đi theo mình cả một đường.

Lại đi thêm một lúc nữa, nhìn xung quanh không có người, hắn dừng chân, quay đầu nhìn người mặc áo đen, nói thẳng: “Các hạ còn định đi theo ta đến khi nào?”

Thường Lâu sờ sờ cằm, nhìn xung quanh một chút, giả bộ ngu ngơ nói: “Ngươi đang nói ta sao?”

Đường Thời rất muốn nói… chính là tên ngốc nhà ngươi đấy, nhưng nghĩ lại thực lực hai người có lẽ tương đương nhau, nếu ra tay cũng không biết mèo nào cắn mỉu nào, huống hồ người này đi theo mình cả quãng đường mà không động thủ, không biết có ý định gì.

Che giấu suy nghĩ muốn tra hỏi trong đầu, Đường Thời thân thiện cười nói: “Các hạ cũng muốn đi xem hội ao Tẩy Mặc sao?”

Thường Lâu liền vội vàng gật đầu, “Cùng đường?”

“Có lẽ ta đã hiểu lầm, thật không ngờ còn có người muốn đi đến ao Tẩy Mặc bằng con đường vắng vẻ này như ta đấy.” Trong lời Đường Thời có ẩn ý, Thường Lâu giả vờ nghe không hiểu.

Có lẽ lúc ở quán rượu Đường Thời đã để lộ dấu vết, nhưng hắn cũng không rõ lắm, sự việc kia xảy ra sau khi hắn rời khỏi quán, nếu người này có thể chú ý tới, thì tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

Thường Lâu rất tự nhiên bước lại gần, “Ha ha… Vậy sao? Chúng ta cùng đi nhé…”

Ra vẻ thân thiết sao?

Đường Thời lập tức hết nói nổi, nhưng đến khi Thường Lâu chỉ còn cách hắn ba thước, bỗng nhiên một âm thanh vang lên trong đầu hắn: “Là Ma tu sao, chậc, thật không ngờ…”

Đệt, âm thanh gì thế này?!

Cảm thấy có một giọng nữ quyến rũ vang lên trong đầu, Đường Thời gần như sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Thường Lâu chỉ thấy vẻ mặt Đường Thời đột nhiên trở nên kỳ quái, liền hỏi hắn: “Ngươi sao vậy?”

Đường Thời nói: “Chỉ là đột nhiên có bạn đồng hành, cảm giác rất kỳ lạ.”

Lời này chẳng qua là che giấu sự khác thường vừa rồi của mình mà thôi, nhưng sau khi nói ra, hắn thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, vì có người ngoài ở đây nên Đường Thời không dám kiểm tra âm thanh vừa xuất hiện trong đầu mình rốt cuộc là gì.

Chỉ có điều, giọng nói quyến rũ kia vừa nói… Người trước mắt mình, là Ma tu?

Hắn bỗng nhớ lại lúc trước ở núi Lệnh Khâu thuộc Dương Minh môn có nghe thấy mấy tiểu tu sĩ qua đường nói phát hiện Ma tu gì đó, lẽ nào chính là người trước mặt mình đây?

Chuyện này thực ra cũng rất thú vị, Đường Thời không khỏi cười một tiếng, lại cũng không căng thẳng.

Bao lâu nay trong mắt người khác, các hành vi của Đường Thời ở mười tám cảnh Tiểu Hoang chỉ sợ cũng chẳng khác gì Ma tu.

Ma tu gì gì đó, không phải cũng đều là tu sao? Chỉ là đi không cùng đường mà thôi.

“Có người cùng đường, thực sự là không thể tốt hơn.” Đường Thời khẽ cười một cái, liền thực sự để hắn đi cùng.

Dọc theo đường đi, Đường Thời nói chuyện phiếm với Thường Lâu, mới phát hiện người này vô cùng hiểu biết, dù không uyên bác được như Thị Phi, nhưng chuyện gì cũng nói được rất hợp tình hợp lý.

Hắn thừa dịp trò chuyện về võ thuật, lặng lẽ kiểm tra thức hải* của mình, không phát hiện điều gì dị thường, sau đó lại tra xét túi trữ đồ, khi linh thức* chạm đến chiếc hộp phát ra ánh sáng xanh, Đường Thời liền hiểu ra vấn đề.

(Thức hải: biển ý thức, vùng không gian lưu giữ linh hồn, ý thức của mỗi người, theo tu vi tăng tiến mà có thể mở rộng hoặc thay đổi hình dạng.)

(Linh thức: ý thức của linh hồn)

Trước đây khi sắp xếp đồ đạc, chiếc hộp này bị vứt sang một bên, Đường Thời điều tra một lúc cũng không thu hoạch được gì.

Đây chính là vật mà hắn giành được từ tay Yêu tu trong hố sâu phía sau mộ kiếm, Yêu tu mở mồm ra là kêu “Lão tổ tông” với nó, khiến Đường Thời cảm thấy hơi kỳ lạ, thật không ngờ bây giờ lại…

“Chà, cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra ta rồi, cũng không đến nỗi quá ngu ngốc.”

Giọng nữ nhân này yểu điệu quyến rũ muốn câu hồn người, tựa như móng vuốt mèo khẽ cào vào tim, Đường Thời nghe mà phát sợ, ngu với không ngu cái gì… Thằng đần cũng có thể nghĩ đến cái hộp này được không?

“Không để ý đến đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi nữa, lão tổ tông ta ngủ tiếp đây…”

Dứt lời, âm thanh kia liền dần lắng xuống.

Dù sao thì cũng không gặp nguy hiểm gì, Đường Thời cũng yên tâm hơn.

“Nam Sơn Kinh ở đầu là núi Thước, đầu nơi đó là núi Chiêu Diêu, nằm trên vùng Tây hải, nhiều cây quế, nhiều vàng ngọc. Có loài cỏ tên Chúc Dư, ăn vào liền không đói. Có giống cây tên Mê Cốc, hoa chiếu sáng bốn bề, mang trên người liền thanh tỉnh.”

Thường Lâu chậm rãi thuật lại các ghi chép về núi non trong Sơn Hải Kinh, Đường Thời nghe một hồi, lại nói tiếp: “Trên đường ta có nghe người ta nói đến quyển trục, nhưng ta từ Đông sơn tới, chưa nghe đến nó bao giờ, quyển trục rốt cuộc là vật như thế nào?”

“Ta cũng mới từ nơi khác tới, chỉ là đi qua nơi này mà thôi. Nhưng những thông tin về quyển trục, ta ngược lại cũng hiểu một hai phần… Ngươi biết bùa chú chứ?” Thường Lâu dường như chưa từng gặp ai không hiểu sự đời như Đường Thời.

Thực ra cho đến lúc này, ngoài một thân tu vi Trúc Cơ kỳ có vẻ khá xuất sắc, hắn hoàn toàn không nhìn ra một chút khí tràng* nào ở Đường Thời.

(Khí tràng: luồng khí chất của một người, gây ảnh hưởng đến những người xung quanh.)

Nói thế nào nhỉ, trong quá trình trò chuyện, Thường Lâu phát hiện ra tưởng tượng của mình có vẻ sai rồi.

Hắn vốn cho rằng Đường Thời là người có tu vi và kiến thức đều không tệ, chí ít ban đầu hắn vẫn còn thấy như vậy, nhưng càng đàm luận càng phát hiện ra, người này bất kể xét về mặt tu hành hay các phương diện khác, có vẻ đều không hiểu biết nhiều, trừ việc gần như có thể đọc làu làu “Sơn Hải Kinh” như hắn, thì không còn điểm nào có thể khiến người khác chú ý.

Cùng lắm thì, điểm duy nhất ở Đường Thời có thể khiến người ta cảm thấy không tầm thường, chính là đôi mắt của hắn.

Mỗi lời nói của Đường Thời đều để lộ ra sự kiên định được tôi luyện qua bao hoàn cảnh gian khó, còn có một cảm giác phóng khoáng đến lạ kỳ, nhưng hắn lại không biết số lượng Đại Hoang các, cũng không biết gì về các môn phái của Tiểu Hoang tứ sơn, thậm chí ngay cả những môn phái số một cũng chẳng biết bao nhiêu, càng không biết vì sao thực lực của Đông sơn là thấp nhất trong toàn bộ Tiểu Hoang tứ sơn…

Đường Thời không biết sự nghi ngờ của Thường Lâu đối với mình, hắn vẫn đang mải nhớ lại hình dáng của quyển trục, nhưng giờ nghe Thường Lâu nói đến bùa chú, hắn cũng hiểu ra đôi chút: “Ta hiểu ý của ngươi, thứ gọi là quyển trục này có lẽ cũng dùng các loại bút, chu sa và giấy bùa đặc thù để chế ra, có công dụng tương tự như lá bùa?”

“Đúng là như vậy, nhưng nó lợi hại hơn rất nhiều, dù sao thì một bên chỉ là lá bùa, một bên là cả quyển trục.”

Khả năng tiếp thu của Đường Thời rất tốt, Thường Lâu thực sự bắt đầu hiếu kỳ Đường Thời là người của tông môn nào.

Ở một số vấn đề, hắn thản nhiên biểu hiện mình là nhà quê lên tỉnh*, nhưng có một vài vấn đề, hắn lại cực kỳ thông tuệ. Người này quả thật có lối sống vô cùng cực đoan.

(Nhà quê lên tỉnh: nguyên văn là “dế nhũi”, từ lóng Trung Quốc chỉ các thanh niên trưởng thanh và sinh sống tại địa phương, nói cách khác là dân quê.)

Hai người đều bay bằng vũ khí, Đường Thời cưỡi thanh kiếm tàn tạ của mình, tốc độ cũng không quá chênh lệch với thanh trường thương của Thường Lâu.

Một đường đi tới, hai người nói chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng thấy được thành trì phía trước.

Nơi này ở trung tâm của toàn bộ Nam sơn, là một bình nguyên khá rộng lớn được vây quanh bởi núi non trùng điệp, vì thế từ từ tạo thành chợ, lại có thành trì, trong đó đỉnh núi lớn nhất kia chính là sơn môn của Bách Luyện đường. Đường Thời từ xa nhìn thoáng qua, liền nói: “Hôm nay nghỉ chân ở đây đi, thuận tiện hỏi thăm tin tức một chút.”

Đường Thời muốn nhanh chân đến xem hội ao Tẩy Mặc linh đình của Nam sơn nên muốn đi tới cực Tây, mà mục đích của Thường Lâu dường như không phải nơi đó, chẳng qua là tiện đường mà thôi.

“Lão tổ tông” trong chiếc hộp kia nói người này là Ma tu, do đó Đường Thời thuận thế mà lớn mật suy đoán — mục đích của Thường Lâu có lẽ là góc Tây Nam của Thiên Ma tứ giác.

Hai người vừa đến nhà trọ, ăn xong một bữa cơm, ở phía dưới liền có người chào hàng sách thuyết minh về hội ao Tẩy Mặc, vì vậy Đường Thời bỏ tiền mua một quyển, cầm về phòng xem.

Thường Lâu dường như còn có chuyện muốn làm, nên đã đi ra ngoài làm việc rồi.

Không có hắn quấy rầy càng tốt, Đường Thời lười quan tâm hắn là Ma tu, Yêu tu hay là quái vật gì, chỉ cần không làm phiền Đường Thời, không có xung đột quyền lợi với hắn, thì chuyện gì cũng dễ dàng cho qua.

Quãng thời gian ở Thiên Hải sơn cũng chẳng có ai truyền thụ cho hắn về tranh đấu chính tà gì đó, nên trong đầu Đường Thời hoàn toàn không có khái niệm gì, mọi người đều là người cả, chính với tà cái gì chứ?

Huống hồ, trong Thiên Hải sơn còn có vài thủ đoạn cùng tâm kế mà thực sự yêu ma cũng không sánh bằng.

Vừa ngồi xếp bằng xuống, Đường Thời liền bày trận pháp trong phòng mình, ngay sau đó lấy chiếc hộp ra khỏi túi trữ đồ. Đây chỉ là một chiếc hộp màu đen lớn tầm một bàn tay, cầm trên tay khá nặng, lần trước không nghiên cứu ra cái gì, lúc này đây cũng không nhìn ra nông sâu gì như cũ.

“Lão tổ tông cái gì chứ… Chẳng lẽ trong này thực sự phong ấn yêu quái nào đó sao?”

Đường Thời tự nói một câu, mà ngay lúc đó chiếc hộp kia không ngờ lại sáng lên, ngay sau đó là một giọng nữ sắc bén, “Yêu thì làm sao? Lão tổ tông ta đây chính là Miêu yêu chín mạng, các yêu khác sao có thể đánh đồng? Đám tu sĩ trẻ tuổi thực sự là càng ngày càng không hiểu quy củ!”

“…” Đại tỷ à, ngươi đã ở trong hộp rồi thì đừng có nói chuyện nữa được hay không?

Đường Thời nhịn không được muốn trợn mắt, thể loại này rốt cuộc là gì đây hở trời?

“Miêu yêu chín mạng là cái gì?”

Đường Thời rất ngu si mà hỏi một câu.

Ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh hộp đột nhiên dừng lại, thật lâu sau cũng không có động tĩnh.

Đường Thời không biết những lời này của mình có vấn đề gì, chỉ cảm thấy ánh sáng xanh êm ái chậm rãi lập lòe kia bỗng gợi lên chút cảm giác thê lương.

Mặt ngoài hộp làm bằng đá, khắc hoa văn dạng đường vân mảnh, nhưng đã khá cổ xưa, như đã trải bao năm tháng.

Giọng nữ kia, tuy vẫn mang theo hương vị câu hồn khó có thể dùng lời để diễn tả như trước, nhưng lúc này đã nhuốm đầy cảm thán thê lương: “Đã không còn ai nhớ nữa rồi…”

Đường Thời lúc này cũng không biết nói gì, hắn đoán có lẽ vị “lão tổ tông” này đang hồi tưởng chuyện cũ, một lúc lâu sau mới chọt một câu phá đám: “… Chắc cũng không đến nỗi không có ai nhớ, là kiến thức của ta quá nông cạn thôi… Như vậy, Miêu yêu chín mạng rốt cuộc là cái gì?”

Lão tổ tông: … Ta có thể làm cả nhà ngươi không?

“Với đầu óc của ngươi, rốt cuộc lên đến Trúc Cơ kỳ kiểu gì vậy?” Có lẽ người trong hộp rốt cuộc cũng nổi điên, chửi mắng ầm ĩ, “Có bản lãnh đoạt được ta từ tay bọn tiểu bối Yêu tộc, thế mà chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ rách nát, bây giờ còn dám hỏi ta là cái gì? Ta là đồ vật sao? Ta là đồ vật sao? Lão nương ta đây sống mấy vạn năm sao lại gặp phải loại người không biết xem hàng như ngươi chứ?!”

“Đúng đúng, ngươi không phải đồ vật nha.”

Ban đầu còn sợ nàng nhảy ra ngoài, thế nhưng đợi lâu như vậy mà nàng vẫn ở trong hộp, Đường Thời như hiểu ra gì đó, liền bắt đầu không thèm kiêng nể gì hết.

Miêu yêu chín mạng này, nhất định là đang bị phong ấn nhỉ?

Tại sao Chủ nhân của Tiểu Hoang cảnh lại muốn phong ấn nàng?

Có lẽ bởi vì chính tà không đội trời chung?

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu Đường Thời, nhưng cũng không có căn cứ chứng minh.

Chỉ trong chớp mắt, Miêu yêu chín mạng liền nổi khùng: “Ngươi, ngươi… Khá lắm cái tên tiểu tu nhân loại miệng lưỡi gian xảo kia, chờ lão nương đi ra, nhất định phải xé ngươi thành hai nửa treo lên cây Tam Chu của Thiên Chuẩn Phù Đảo, để gió rét tàn phá thân thể ngươi, để băng hỏa hong khô máu thịt ngươi, khiến ngươi trở thành thây khô, cho Yêu tộc ta sử dụng!”

“Đừng nói vớ vẩn nữa, khi nào ngươi đi ra rồi huênh hoang tiếp được không?”

Đường Thời không nhịn được mà ngoáy ngoáy lỗ tai, “Lão tổ tông à, đâu thể chỉ nói mà không làm*, ngươi nướng ta thành thây khô thử xem nào.”

(Nguyên văn là “Kỹ năng giả chỉ nói mà không luyện”. Chi tiết (1))

… Tiện, tiện nhân!

Đã bao nhiêu năm không gặp một kẻ đê tiện như vậy rồi? Ân Khương lập tức giận điên lên, nhưng nàng thực sự không thể thoát ra khỏi phong ấn của chiếc hộp, mà đồng thời nàng đã sớm biết, với tu vi Trúc Cơ kỳ của Đường Thời hiện tại, vốn không thể lay động phong ấn này mảy may.

Từ lúc ở trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, Ân Khương đã được thấy rõ sự tàn nhẫn của tên khốn kia, biết bản thân có lẽ không có cách nào dụ dỗ Đường Thời, khiến hắn đưa mình trở về Thiên Chuẩn Phù Đảo để mở phong ấn.

Sẽ phí rất nhiều công sức đây…

“Chà, đúng là ta không thể nướng ngươi thành thây khô, ngươi có thể vô liêm sỉ đến thế cũng là một loại bản lĩnh, chỉ có điều tiện nhân ắt có tiện nhân xử. Ngươi đang trúng kịch độc, đến bây giờ sao còn chưa chết nhỉ?”

Đấu võ không được rồi, thì giờ cũng chỉ có thể đấu võ mồm.

Đường Thời ngơ ngác, chỉ có thể nói: “Ta trúng kịch độc khi nào chứ?”

“Nhìn qua thì giữa hai lông mày ngươi có một luồng khí đen, đáy mắt lại hơi nhuốm màu đỏ sậm, chắc là trúng độc của một trong hai cái đầu của mãng xà khổng lồ trong cảnh Khổ Hải Vô Biên, nếu vậy thì…” Ân Khương nói đến đây thì dừng, sau đó tỏ vẻ rất nghi hoặc, “Ngươi có quan hệ gì với Tiểu Tự Tại Thiên? Là tay trong mà bọn lừa trọc đó phái đến Đạo môn sao?”

Sao tự nhiên lại chuyển chủ đề nhanh vậy? Đường Thời còn đang suy nghĩ về vấn đề nàng nói trước đó, sao câu chuyện lại xoay sang Tiểu Tự Tại Thiên rồi?

Hắn hết nói nổi: “Ta đương nhiên không có quan hệ gì với đàn lừa trọc của Tiểu Tự Tại Thiên, mà cuối cùng thì người đang nói về cái gì? Đúng là ta từng bị rắn cắn, nhưng đã giải độc từ lâu rồi.”

“Dâm độc của rắn cái sao có thể dễ giải như vậy? Theo ta thấy thì chẳng qua trong thân thể ngươi có một luồng phật quang áp chế chất độc, cho nên đến giờ vẫn chưa phát tác thôi.” Giọng nói của Miêu yêu chín mạng bỗng trở nên đầy khinh miệt, vẻ như khinh thường sự thiếu hiểu biết của Đường Thời, dù sao người ta cũng đã sống mấy vạn năm, ăn muối còn nhiều hơn hắn ăn cơm.

Đường Thời nhíu mày, chỉ nói: “Phật quang?”

“Ngươi không biết sao? Vậy thì kỳ quái thật… Chắc do đám hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên nói chung là thích làm việc tốt mà không cần lưu danh chăng? Nhưng ta thực sự không hề lừa ngươi… Mãng xà hai đầu khổng lồ là loài lưỡng tính, đáy mắt ngươi nhuốm đỏ, rõ ràng là độc của rắn cái, ha ha ha…”

Nói đến phần sau, nàng thế mà nhịn không được cười phá lên, thật khiến người ta nghĩ nàng phát điên rồi.

Đường Thời nghe mà xanh cả mặt, nữ nhân này rốt cuộc lên cơn thần kinh gì đây?

“Đừng phát điên nữa…” Hắn nâng tay khẽ chạm vào giữa hai lông mày, lại nhắm mắt lại cảm giác một lát, quả thực đáy mắt của hắn có một mảng đỏ nhàn nhạt…

Nơi ngón tay chạm tới, dường như thật sự có cảm giác âm u lạnh lẽo, thế mà bấy lâu nay hắn không phát hiện.

Phật quang gì gì đó…

Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc mình tỉnh lại trong ao sen dưới lòng đất…

Thấy Đường Thời vẫn có vẻ không tin, Ân Khương cười lạnh một tiếng: “Có lòng tốt nhắc nhở ngươi, vậy mà lại bị coi là lòng lang dạ thú, thế thì thôi vậy, ngươi muốn chết, ta cũng chẳng ngăn cản làm gì.”

“…” Đường Thời chần chờ một chút, cuối cùng vẫn hỏi, “Tiền bối có thể nói rõ hơn một chút không?”

Lúc này lại biết gọi tiền bối rồi sao, đúng là rất biết xem tình thế nha. Nghĩ đến về sau mình có lẽ sẽ phải ở cùng nhóc con này khá lâu, Ân Khương cũng không định khiến quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng, dù gì cũng phải chừa đường lui cho sau này.

“Rắn vốn có tính dâm, đặc biệt mãng xà hai đầu khổng lồ lại càng nổi trội về mặt đó. Con súc sinh kia có lẽ được tên khốn Thiên Kiếm đưa vào để phá hoại thánh địa của nhà Phật, có điều không biết vì sao lại ở lại nơi đó… Mãng xà hai đầu là loài lưỡng tính, con rắn lớn màu đen là rắn đực, còn con rắn nhỏ màu đỏ là rắn cái, sau khi trúng độc thì đáy mắt và vùng giữa hai lông mày đều xuất hiện dấu vết, đồng thời độc phát rất nhanh. Thân thể của tu sĩ các ngươi không thể đối kháng được với độc tính kịch liệt như vậy, chỉ sợ tẩu hỏa nhập ma một lần là chết luôn. Ngươi còn có thể sống sót là việc rất kỳ lạ, chỉ là không biết có ai bản lĩnh như vậy, có thể ra tay kiểm soát chất độc ngay khi nó phát tác.”

Nói đến đây, Ân Khương lại hơi nghi hoặc, “Không đúng… Ta có xem qua, trong đội ngũ các ngươi thì người có tu vi cao nhất cũng không vượt quá Kim Đan kỳ mà. Cái tên bị hạ cảnh giới kia…”

Ân Khương như bỗng nghĩ tới điều gì, âm thanh dần thấp xuống, sau khi Đường Thời hỏi liên tiếp mấy câu, nàng mới đột nhiên cười phá lên, “Ha ha ha ha… Trời ạ, vậy mà lại là như thế sao? Ha ha ha… Thực sự là trò cười lớn nhất thiên hạ, trò cười lớn nhất thiên hạ mà! Cười chết mất… Ha ha ha…”

Nữ nhân này điên thật rồi.

Đường Thời cầm lấy chiếc hộp, mạnh tay lắc qua lắc lại, hô lên: “Đừng cười nữa, ngươi rốt cuộc đã biết cái gì thì nói mau!”

Ân Khương cười một hồi lâu mới dừng lại, nếu hiện tại nàng có thể hóa thành hình người, chỉ sợ đã cười đến gãy lưng rồi. “Ngươi biết độc của rắn cái là gì không?”

“…” Không biết có được không? Là trẻ nhỏ khờ khạo của giới tu chân, Đường Thời tỏ vẻ, muốn ở cùng một nữ nhân yêu nghiệt như thế này, e rằng cần dự trữ rất nhiều tri thức cao cấp. Có lẽ hắn cần tìm một chỗ để bổ sung mấy thứ thường thức này mất thôi.

Ân Khương đã hoàn toàn không biết phải nói thế nào, nàng sợ Đường Thời bị đả kích, chỉ nói: “Mà thôi, cũng không có gì quan trọng, à, ta tên là Ân Khương, ngươi là Đường Thời đúng không?”

Kỹ thuật đánh trống lảng chẳng cao siêu chút nào, Đường Thời chán chả buồn nói, chỉ liếc mắt xem thường.

Hắn nói: “Ngươi là Miêu yêu chín mạng của Yêu tộc, lão tổ tông của Miêu tộc đúng không?”

“Cũng gần như vậy.” Ân Khương có lẽ biết hiện tại Đường Thời muốn bắt đầu nói đến chuyện chính, cũng không cười nữa, trở nên nghiêm túc hơn.

Đường Thời đề ra nghi vấn với nàng, “Được rồi, Ân Khương tiền bối, nói cho ta biết, sao ngươi biết được người kia là ma tu? Ngươi có thể thấy rõ cảnh vật bên ngoài sao?”

“Cũng không hẳn vậy, ta có thể cảm nhận được một vài thứ, nghe được âm thanh của ngươi, cũng cảm giác được khí tức của người xung quanh, nhưng không nghe được giọng nói của người khác.”

Ân Khương nói đến đó, cũng có chút buồn rầu, “Nếu nhóc con nhà ngươi có tu vi Nguyên Anh kỳ thì tốt rồi, ít nhất cũng đủ để giúp ta ra ngoài.”

“Tiền bối à, ngươi dựa vào đâu mà tự tin rằng ta nhất định sẽ thả ngươi ra?” Đường Thời một lần nữa hết nói nổi.

“Trên đời này làm gì có nam nhân nào thấy ta mà còn kiềm chế được?” Ân Khương nói ra một câu vô cùng bá đạo.

Đường Thời nghe mà đờ đẫn cả người*, lão tổ tông à, ngươi thực sự là lão tổ tông của ta đó, một lão yêu quái như ngươi mà có người thích được sao? Tuy nghe nói là tuổi thọ của Yêu tu luôn rất dài, nhưng cái việc có hứng thú với lão yêu vạn năm ấy hả… Đường Thời chắc chắn không thể làm nổi đâu!

(Nguyên văn là “hỗn độn trong gió”, cái này hơi khó giải thích, các bạn xem hình minh họa nhé.)

Song Ân Khương nói xong câu đó lại suy tư một chút, có chút bất đắc dĩ mà bỏ thêm một câu: “Trừ một phần nhỏ đám lừa trọc già của Tiểu Tự Tại Thiên.”

Sao cứ có cảm giác lời này mang theo chút đa sầu đa cảm nhỉ?

Nghĩ đến lúc ở trong mộ kiếm, Hồ tộc muốn mê hoặc Thị Phi, kết quả là cả ba người Tiểu Tự Tại Thiên đều không chút sứt mẻ, Đường Thời hơi cười: “Định lực của Phật gia rất mạnh, đến ngươi cũng không có biện pháp sao?”

“Ta đây là Miêu yêu chín mạng sống cả vạn năm, ngươi có biết cửu vĩ hồ không? Ta có cùng đẳng cấp với yêu tinh đó, mà vạn vật trên thế gian này ít nhiều đều có dục vọng. Trong bốn đạo Tiên Phật Yêu Ma, Yêu tu và Ma tu có dục vọng sâu nặng nhất, cũng vốn không cần e dè những chuyện mà tu sĩ các ngươi phải kiêng kỵ. So ra thì, Đạo tu có lẽ thanh tâm quả dục hơn một chút, nhưng chỉ cần tu vi của ta không quá chênh lệch với những người này, ta đều có thể dụ dỗ thành công… Phiền toái nhất vẫn là bọn lừa trọc Tiểu Tự Tại Thiên…”

Cái điệu bộ giả nai này.

Đường Thời nghe mà buồn cười, giải thích nhiều như vậy, nói chung vẫn chỉ có một ý — Phỏng chừng Ân Khương cũng đau đầu với các hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên.

Có lẽ là biết suy nghĩ trong đầu Đường Thời, Ân Khương nói: “Đừng có khinh thường ta, hồi ta còn trẻ cũng là Yêu tu có danh có tiếng của Thiên Chuẩn Phù Đảo, hơn nửa Tiểu Tự Tại Thiên đều ngưỡng mộ phong thái của ta, cả Tiểu Tự Tại Thiên lớn như vậy, cũng chỉ có ba người mà ta không dụ dỗ thành công.”

“Ba người?” Phật tu… Thế mà lại yếu đuối như vậy sao? Đường Thời không tin lắm, cho rằng Ân Khương đang phóng đại.

Ân Khương cười một tiếng, hơi cảm thán: “Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, mấy hòa thượng đó… Không biết bây giờ ra sao… Ta đã bị nhốt mấy ngàn năm, chưa từng được ra ngoài… Nếu xét theo tuổi thọ của loài người, ba hòa thượng kia hoặc là đã phi thăng, hoặc là đã trở thành xá lợi tử* trong Phật tháp rồi chăng?”

(Xá lợi tử hay xá lợi là những hạt tinh thể nhỏ có dạng tròn hình thành từ thi thể được hỏa táng hoặc thi cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo, long lanh như ngọc, rắn như kim cương, búa đập không vỡ, lửa thiêu không cháy.)

Đường Thời không biết phải nói gì, hắn nhìn chăm chú vào chiếc hộp, nét mặt mang một vẻ ấm áp khó diễn tả thành lời.

“Đừng nhìn ta như vậy chứ nhóc, người ta xấu hổ đó…” Ân Khương ha ha cười khan hai tiếng, cuối cùng mới nói, “Được rồi, đúng là ta thích hòa thượng đó, thế nhưng bây giờ có lẽ hắn đã chết rồi…”

“…” Đậu má! Ngươi nói cái gì?!

Đường Thời co giật khóe miệng rồi!

Ân Khương ngồi trong hộp, nàng biết Đường Thời không thấy được mình, thực ra nàng cũng không nhìn thấy Đường Thời, tất cả đều chỉ dựa vào cảm ứng của linh thức mà thôi. “Là ta thấy ngươi đủ bỉ ổi, đúng khẩu vị của ta nên mới nói cho ngươi biết đó… Chớ để cá không ăn muối cá ươn*. Trên đời này thích ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng yêu hòa thượng, tên nào tên nấy đều là hạng máu lạnh vô tình…”

(Nguyên văn là “không nghe lời người già, chịu thiệt ngay trước mắt”.)

Nhớ năm đó nàng ăn mặc xinh đẹp thướt tha, cả ngày đi câu dẫn hòa thượng kia, người tạ lại lạnh như băng đẩy nàng ra, bảo nàng tự trọng.

Nghĩ đến đoạn lịch sử đầy máu và nước mắt, Ân Khương không nhịn được mà nằm xuống, ôm hộp khóc lóc ỉ ôi, “Nói đến chuyện cũ lại đau lòng mà… Ngươi cho ta hút một ngụm máu đi, ta đói rồi.”

Đường Thời: “…” Đờ mờ, đừng có chuyển đề tài nhanh vậy được không, ta sắp tin ngươi rồi đó!

Hắn không muốn lãng phí thời gian với Ân Khương nữa, thẳng tay hạ vài loại phong ấn xuống. Phải khiến Ân Khương không thể nhìn thấy gì, nếu không Đường Thời cứ có cảm giác từng giây từng phút mình đều bị người khác nhìn lén, cảm giác này không ổn một chút nào.

“Này này, sao tên tu Đạo nhà ngươi lại có thể không hiểu phong tình như vây chứ? Chẳng lẽ ngươi nghe xong những chuyện này mà không có hứng thú với quá khứ hay tương lai của ta sao? Lẽ nào ta đây ngực không lớn, chân không dài, khuôn mặt không đẹp sao? Này — cho ta chút máu đi, ta thực sự rất đói mà! Này — “

Đập một pháp quyết che đậy tầm mắt cuối cùng lên hộp, Đường Thời vô sỉ nói: “Ngực to chân dài khuôn mặt đẹp của ngươi ta cũng đâu có thấy, gặp lại sau!”

Thương thay cho Ân Khương, thân là Miêu yêu chín mạng mà cứ thế bị vô tình phong ấn trong hộp một lần nữa, tuy vẫn có thể nói được, nhưng xung quanh tối đen như mực, cũng gần như không nghe được âm thanh nào, nàng chỉ có thể mơ hồ cảm giác tình huống xung quanh.

Bị nhốt bao nhiêu năm như vậy, cảm giác như sắp đồng hóa cùng chiếc hộp mất rồi.

Nàng ôm lấy chính mình, dùng ánh mắt ưu buồn mà nhìn đau đáu vào không gian tu di giới tử* của chiếc hộp, thực sự chết đói mất… Hòa thượng kia, sao có thể nhẫn tâm mà phong ấn mình như vậy?

(Tu di giới tử: không gian vô cùng rộng lớn chứa trong một vật rất nhỏ bé. Chi tiết (2))

Ái tình cái gì chứ, cũng chỉ là dối trá lừa người mà thôi.

Đường Thời nói chuyện với Miêu yêu chín mạng một lúc lâu, giờ chỉ có cảm giác mệt mỏi không nói nên lời.

Chuyện trúng độc có lẽ sau này cần tìm hiểu cho kỹ, nhưng giờ cũng chỉ có thể bỏ qua.

Đường Thời mở Trùng Nhị bảo giám ra nghiên cứu, thực hành lại cả bảy bài thơ một lần, lúc xong cũng đã sang ngày hôm sau.

Bên ngoài Thường Lâu đang ngồi ăn cái gì đó, thực ra khi đã lên đến Trúc Cơ kỳ, ăn uống chẳng qua chỉ là một loại thói quen, nhập gia tùy tục mà thôi.

Thường Lâu gọi Đường Thời ngồi cùng, Đường Thời cũng liền ngồi xuống ăn chung.

“Ta nghe nói nơi này cũng có rất nhiều tu sĩ đi tới ao Tẩy Mặc của núi Chiêu Diêu, không bằng chúng ta cứ đi theo mọi người.” Quan trọng nhất là, còn có thể nhân tiện thám thính được không ít tin tức.

Tính toán này vừa đúng ý Đường Thời, hắn cũng không có ý kiến gì, quay đầu liếc mắt nhìn Thường Lâu, người này đã đổi sang một thân áo choàng dài màu đen thêu tơ vàng*, trông có vẻ anh tuấn vô cùng, mà khóe mắt đuôi mày lại mơ hồ ẩn hiện vài phần tà khí, có vẻ thật sự giống một Ma tu.

(‘Tơ vàng’ ở đây không phải là tơ có màu vàng, mà là tơ làm từ vàng.)

Thường Lâu quay đầu lại, “Ngươi nhìn ta làm gì?”

“Chẳng qua là ta thấy dung mạo ngươi không giống Ma tu cho lắm.” Đường Thời như cười như không, cũng chỉ nói một câu này, lại khiến ngón tay cầm bát của Thường Lâu khẽ run một cái.

Thấy Đường Thời không nói nữa, mãi lâu sau Thường Lâu cũng không nói thêm gì.

Có lẽ là do đột nhiên bị người khác nhìn thấu, lại còn dùng giọng điệu như vậy mà vạch trần, ít nhiều cũng khiến người ta không biết phải nói gì.

Tâm tình âm u từ tối qua của Đường Thời bỗng nhiên khá hơn, đến đoạn cuối của con đường dẫn đến ao Tẩy Mặc, Thường Lâu rốt cục nhịn không được mà hỏi: “Sao ngươi biết được?”

Hơn nữa tại sao đã biết rồi mà vẫn muốn đi chung với hắn, không sợ hắn có âm mưu quỷ kế gì sao? Một loạt nghi vấn, khiến hắn có chút lo sợ bất an.

Đường Thời đan hai tay ra sau đầu, hời hợt nói: “Lừa ngươi đấy.”

Thường Lâu: “…”

Nếu hắn biết tên cả nhà Đường Thời, nhất định đã lần lượt hỏi thăm một lần rồi.

Lúc còn ở trong thành Đường Thời đã thấy cửa hàng do Bách Luyện đường mở, tất cả đều bán các loại pháp bảo đan dược, hắn đi vào lượn một vòng, liền hiểu sâu sắc sự thật mình là một tên nghèo mạt rệp. Sau đó đến khi vào cửa hàng của Tẩy Mặc các, hắn rốt cục cũng được nhìn thấy quyển trục trong truyền thuyết.

Đa số hình vẽ trên quyển trục là tranh thủy mặc, cũng có vẽ kiểu tả thực, thực ra cũng không khác gì triển lãm tranh, điểm khác biệt duy nhất là, những quyển trục này đều có công dụng riêng.

Cái có thể ngưng thần tĩnh khí*, cái có thể bày tám pháp trận mai phục, cái thì có thể hóa thành một luồng kiếm khí chết người, cái có thể hình thành một trận pháp vây hãm, có cái lại chính là một ảo cảnh…

(Ngưng thần tĩnh khí: ngưng tụ tinh thần, khiến lòng dạ trở nên bình thản, từ đó đưa tư tưởng lên một cảnh giới cao hơn.)

Dạo một vòng bên trong, Đường Thời liền mở rộng tầm mắt, đây hoàn toàn là một thế giới mà trước đây hắn chưa hề biết đến.

Một chuyến đi này, tầm mắt Đường Thời được mở rộng hơn rất nhiều.

Tẩy Mặc các dựng trên núi Chiêu Diêu nơi cực Tây của Nam sơn, đứng ở chân núi nhìn lên, nếu so sánh núi Chiêu Diêu như một người khổng lồ, vậy thì ao Tẩy Mặc chính là một đầm nước nhỏ bên bàn chân người khổng lồ đó.

Chỉ có điều, đây là một đầm nước màu đen.

Vào thời điểm nghe thấy cái tên này, Đường Thời liền nhớ lại Vương Hi Chi cùng ao Tẩy Mặc, Vương Hi Chi là nhà thư pháp nổi tiếng, luyện viết nhiều đến nỗi làm cả cái ao dùng để rửa bút nhuốm màu đen như mực*.

(Vương Hi Chi là một nhà thư pháp lừng lẫy trong lịch sử Trung Quốc, sự tích trên về ao Tẩy Mặc cũng là có thật, nhưng người trong tích lại không phải Vương Hi Chi mà là một vị danh tướng thời Đông Tấn tên Đào Khản. Có lẽ tác giả nhớ nhầm.)

Ao Tẩy Mặc này và ao Tẩy Mặc đó, dường như cũng có vài phần dị khúc đồng công*.

(Nghĩa là ‘khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau’, ý chỉ về hình thức thì khác nhau nhưng công hiệu hay kết quả mang lại như nhau.)

Ngay khi ánh mắt chạm tới ao Tẩy Mặc, nội tâm Đường Thời liền chấn động.

Xa xa, một dòng nước đen như mực chảy xuống từ núi Chiêu Diêu cao vút chạm mây xanh, vượt qua đá núi lớm chởm, xuyên qua rừng trúc vươn cao xanh ngắt, cuối cùng hiển lộ ra dưới ánh mặt trời, mang theo hơi thở của mực nước từ ngàn xưa, cứ như vậy mà chậm rãi róc rách chảy xuôi, mơ hồ có âm vang khe khẽ, nhưng vẫn vô cùng tĩnh mịch.

Tất cả mọi người tới nơi đây đều yên lặng, chăm chú nhìn các đệ tử Tẩy Mặc các đang qua lại trên sơn đạo hoặc trong quảng trường. Hầu hết đều là đệ tử ngoại môn mặc các màu áo khác nhau, dường như đang khắc gì đó trên mặt đất, thỉnh thoảng cũng có một hai đệ tử nội môn mặc áo trắng xuất hiện, nhắc nhở người khác sửa đổi hình vẽ trên mặt đất một chút.

Có vẻ bọn họ đang bố trí một trận pháp.

Đường Thời đứng một bên nghiêm túc theo dõi, Thường Lâu lại có vẻ không hứng thú, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc truyền tin trong tay mình, tiếc nuối nói: “Xem ra ta không thể tận mắt chứng kiến hội lớn này rồi.”

“Sao vậy?” Đường Thời hơi ngạc nhiên, quay đầu hỏi.

Thường Lâu lắc đầu, “Một số việc đột nhiên xảy ra biến cố, ta phải đi trước.”

Dứt lời hắn liền chắp tay cáo biệt, Đường Thời cũng chỉ có thể nói lời từ biệt với hắn. Đường Thời nhìn hắn biến mất trong chớp mắt, bấy giờ mới quay đầu lại, dứt bỏ nghi vấn về việc Thường Lâu đột ngột rời đi, tiếp tục xem hội lớn sắp bắt đầu trước mặt.

Người tới đây càng ngày càng nhiều, nơi chân trời mây mù giăng mắc, núi Chiêu Diêu tựa như một tòa tiên sơn, mang theo phong thái siêu phàm thoát tục, khiến tất cả mọi người sinh lòng ngưỡng mộ. Những người tới từ bên ngoài sợ ở dưới nhìn không rõ, liền cưỡi vũ khí bay lơ lửng giữa không trung, tự chiếm một chỗ, Đường Thời cũng bắt chước theo, tự chọn một chỗ có góc quan sát không tệ.

Theo một tiếng chuông ngân dài, một luồng hào quang bảy màu phát ra từ đỉnh núi, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn ngắm, cảm thụ sự an tĩnh mà mỹ cảnh mang lại trong giờ khắc này.

Mà từ trên sơn đạo một ông lão mặt đầy râu chậm rãi đi xuống. Trên tay cầm một cây bút lông cực to, ước chừng cao bằng một người, đầu bút cũng rất lớn, lão ông từ từ đi về phía quảng trường cạnh ao Tẩy Mặc.

Theo sát phía sau là năm đệ tử nội môn mặc trang phục màu trắng, có ấn tượng từ lần trước, bây giờ ánh mắt đầu tiên của Đường Thời liền hướng đến y phục của họ.

Người mặc áo vẽ tranh sơn thủy theo phong cách vẩy mực là đại đệ tử Đỗ Sương Thiên, trước đây Đường Thời đã nhìn thấy hắn, chính là người đi qua bên dưới quán rượu trong trấn nhỏ thuộc phạm vi thế lực của Dương Minh môn ngày đó, nghe nói giờ đã kết đan rồi.

Ngoại trừ Đỗ Sương Thiên, còn có ba nam một nữ, dáng vẻ đều tương đối ưa nhìn.

Đi sau Đỗ Sương Thiên là một nữ tử mặc bạch y vẽ mai đỏ vươn mình giữa tuyết; còn lại đều là nam tử, cũng đều mặc thuần một màu trắng.

Một người khoác áo vẽ trúc mọc trên đá, một người khác là tranh vẽ Mẫu đơn đình, còn áo người cuối cùng là tranh hoa phong lan.

(Xem hình minh họa cho các bức tranh ở chú thích (3))

Năm người, năm đệ tử nội môn, y phục mỗi người một vẻ, đồng thời cũng cho người ta cảm giác không giống nhau.

Tất cả đệ tử ngoại môn đều quay đầu nhìn y phục của họ.

Đây là vật tượng trưng cho thân phận và thực lực, đồng thời cũng là một loại phong nhã cùng hứng thú.

Mỗi một bức họa, đều khiến người ta có cảm giác như vật sống, tựa như đó không phải là hoa văn được khắc hay đường nét được vẽ nên, mà đang thực sự tồn tại ở nơi đó, là núi sông hoa cỏ chim thú chân thực…

Nhưng khôi hài nhất lại là ông già kia, lúc nhìn chính diện thì không có gì đặc biệt, nhưng khi lão già này xoay người một cái, giơ hai tay lên, Đường Thời lập tức nhìn thấy hình vẽ sau lưng ông — vậy mà lại là một bức vẽ mãnh hổ xuống núi!

Trong nháy mắt, ý cảnh phong nhã do năm đệ tử áo trắng tạo nên lập tức bị phá tan nát, thay vào đó là sát khí vô biên cuồn cuộn phun trào.

Đường Thời bỗng cảm thấy rùng cả mình, cũng không dám coi thường nhóm người Tẩy Mặc các này nữa.

Lão già kia ưỡn lưng thẳng tắp, thấy các đệ tử lớn nhỏ của Tẩy Mặc các đứng kín quảng trường, ông lập tức vung tay nâng bút, khiến cây bút vốn đã rất lớn lại to thêm một vòng, rồi hét lớn: “Đặt bút –“

Mọi người bên dưới đồng thời nhấc tay, cầm lên một cây bút, sau đó ông lão kia chỉ bút trong tay về phía quảng trường, liền thấy một quyển trục khổng lồ dài chừng ba mươi trượng, rộng hơn mười trượng* dựng lên giữa quảng trường, lơ lửng trong không trung.

(Tương đương với khoảng 100m dài và 33m rộng)

Ông lão lại nâng tay lên, khẽ điểm bút về phía ao Tẩy Mặc, để cây bút được chấm mực từ ao, sau đó gầm lên một tiếng. Mọi người vừa cảm thấy như có tiếng hổ gầm bên tai, đã thấy ông lão nâng bút vẽ một con mãnh hổ lên quyển trục hơi ngả màu vàng.

“Không ngờ người vẽ chính năm nay lại là trưởng lão Chu Mạc Vấn, họ đổi người sao?”

“Mãnh hổ Chu Mạc Vấn, toàn bộ Nam sơn không ai không biết!”

Đường Thời nghe người khác nói những lời này, ánh mắt dừng trên bức tranh thật lâu, nhìn con mãnh hổ phục trên mặt đất, chân trước đặt lên đá tảng, ánh mắt hung ác độc địa, tựa như muốn lao ra khỏi mặt giấy. Sau đó ông lão hô lên một tiếng “Điểm mắt”*, liền thấy cây bút kia đột nhiên thu nhỏ lại, đồng thời luồng sáng bảy sắc cầu vồng đang lan tỏa khắp chân trời cũng tụ lại thành một điểm sáng vàng nơi đầu bút.

(Nguyên văn là “điểm tình” (‘tình’ nghĩa là con ngươi), bắt nguồn từ điển cố về danh họa Trương Tăng Diêu thời Lương Vũ đế, có tài vẽ tranh sống động đến nỗi điểm mắt cho rồng mà làm rồng sống dậy bay đi. Cũng từa tựa như Mã Lương trong truyện ‘Cây bút thần’ bên mình.)

“Nhìn kìa, đó chính là ngưng tụ sắc màu, luồng sáng bảy màu là tinh túy của quyển trục do Tẩy Mặc các chế tạo, hiếm hoi lắm mới xuất hiện một lần, thế mà giờ lại dùng để điểm mắt cho rồng!”

“Thật là lợi hại…”

Đầu bút tụ một chấm sáng vàng nhẹ nhàng điểm vào hai mắt của mãnh hổ, ngay lập tức mọi người liền nghe thấy một tiếng gầm thét rung trời, xung quanh cuồng phong gào thét, mây đen giăng đầy, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại. Trong tranh là hư ảnh của một con mãnh hổ đang vùng vẫy mãnh liệt, tựa hồ muốn thoát ra khỏi bức họa, lại bị một chưởng của trưởng lão Chu Mạc Vấn đập về. Sau đó cây bút lại khẽ điểm một cái, cả con hổ sống sờ sờ liền trở thành hình vẽ, vĩnh viễn ở lại trong quyển trục.

Đường Thời quá tập trung quan sát, đến nỗi khi hư ảnh của mãnh hổ xuất hiện trên quyển trục, hắn bị âm thanh kia làm chấn động tâm thần, suýt nữa đã phun ra hai búng máu tươi. Hắn cố nén cảm giác ngai ngái trong cổ họng, tiếp tục xem cảnh tượng vẽ tranh trước mắt.

Chu Mạc Vấn vẽ xong, năm đệ tử nội môn liền đồng thời đặt bút, vẽ tranh ở các nơi khác nhau trên quyển trục, bấy giờ chỉ thấy ngòi bút nét mực tung bay, những cây bút dài ngắn nhỏ to cong thẳng không đồng nhất tạo thành vô số hình vẽ khác nhau. Sau đó năm người như đã hẹn trước, đồng thời quay về đứng chung một chỗ, năm cây bút tập hợp lại, bắt đầu vẽ ra rừng cây rậm rạm, đá tảng trập trùng… xung quanh mãnh hổ.

Đây mới thật sự là mãnh hổ xuống núi, không có núi thì mãnh hổ biết xuống từ nơi nào?

Chu Mạc Vấn đứng một bên nhìn, thoả mãn gật gật đầu, nhưng xem được một lúc, lại nhắc nhở cô gái trong năm người: “Hân Kỳ, vẽ núi phải có lực, núi non nặng nề, tất phải đưa bút dày đặc, ra xa mới nhạt dần.”

Nữ tử với đóa đóa mai thắm lay động trên vạt áo lanh lẹ “Vâng” một tiếng, sau đó khẽ chuyển đầu bút lông, dùng đường nét thô ráp* mà họa nên sông núi, lại xoay cổ tay một cái, vẽ ra núi đá lởm chởm vắt ngang dưới chân mãnh hổ, mỗi lần vung bút là một nét mực vẩy ra, phóng khoáng và sảng khoái tràn trề!

(Nguyên văn là “đại bút câu lặc” (‘câu lặc’ nghĩa là phác họa), tức dùng đường nét thô sơ giản lược để phác họa ra đặc thù của hình vẽ; trái ngược với ‘tế bút’ là lối vẽ tinh tế tỉ mỉ, chú trọng đường nét, cẩn thận đến từng chi tiết.)

“Chiêu này của sư muội vẽ ra vách núi cheo leo, nhưng nếu không có mây thì sao có thể biết vách núi cao đến nhường nào?”

Người nói là Đỗ Sương Thiên mà Đường Thời đã biết, hắn nâng bút vẽ nên vô số mây mù du đãng tại phần giấy trống, nhưng sau đó lại thay đổi quỹ đạo, chỉ điểm thêm vài nét bút đã khiến tầng mấy biến thành một hình dáng kỳ lạ.

Hắn vẽ xong, bức tranh liền trở thành mãnh hổ đứng trên sườn núi, ngửa mặt lên trời thét dài, dùng tiếng hét của mình đánh dạt hết thảy mây mù trên bầu trời.

Đường Thời lập tức liền nhớ lại nửa câu thơ — đãng hung sinh tằng vân*!

(Đãng hung sinh tằng vân: dịch nghĩa là ‘Lòng dao động phát sinh lớp lớp khói mây’. Đây là một câu trong bài thơ ‘Vọng nhạc’ của Đỗ Phủ. Chi tiết (4))

Bức họa này do hàng ngàn con người cùng nhau tạo thành, muôn hình muôn vẻ* một lời khó nói hết. Đến khi mọi người thu bút, đã có thể thấy một cảnh tượng rộng lớn bạt ngàn của núi sông cùng mãnh hổ — trong bức họa này, đáng sợ nhất chính là một đôi mắt của mãnh hổ, Đường Thời gần như không dám nhìn thẳng vào đó.

(Nguyên văn là “bao la vạn tượng”, nghĩa là ‘bao quát hết mọi thứ’. Đây là từ của Đạo gia, mô tả nội dung phong phú, tình huống phức tạp, cái gì cần có đều có.)

Đợi người cuối cùng vẽ xong, mọi người đồng thời giơ tay tạo thủ quyết, in dấu vô số trận pháp loại nhỏ lên bức họa này.

Vì thế, cả bức họa khổng lồ bắt đầu bay một vòng quanh ngọn núi, chỉ là một bức tranh, lại diễn tả hoàn hảo thế nào là “Muôn hình vạn trạng”!

Giữa tiếng hổ gầm rồng ngâm vang vọng không dứt bên tai, Đường Thời đột nhiên có cảm giác mình đã tìm được thứ cần tìm.

Trùng Nhị bảo giám, cái cần luyện chẳng phải là ý cảnh hay sao?

Tẩy Mặc các này, có thể nói là được tạo riêng cho hắn.

Hắn đứng ở nơi đó lâu thật lâu, tất cả mọi người đều đã đi hết, mà hắn vẫn còn ở giữa không trung. Bức họa này cũng vẫn lơ lửng giữa trời đất, phải một tháng sau mới có thể hạ xuống.

Đường Thời bay xuống, ngồi xếp bằng luôn trên quảng trường, trong đầu vẫn là cảnh tượng vẽ tranh hoành tráng ấy…

Hắn ngồi đó một ngày, hai ngày, rồi ba ngày…

Không phải ai cũng có thể tới xem hội ao Tẩy Mặc, rất nhiều người vì bị trì hoãn mà đến muộn, tới nơi cũng chỉ có thể thấy được thành phẩm.

Nhưng năm nay lại phát sinh một việc bất thường.

Các đệ tử ngoại môn của Tẩy Mặc các cảm thấy rất kỳ lạ, mỗi ngày khi đi ngang qua quảng trường đều phải hỏi một câu “Người đó đã ngồi ở đây bao lâu rồi?”, mà câu trả lời từ một ngày, sang hai ngày ba ngày, rồi đến tám chín mười ngày… Cuối cùng đã thành một tháng…

Ngày hôm nay, rốt cục quyển trục cũng phải bị thu hồi. Đến lúc này, nam tử vẫn ngồi xếp bằng trên quảng trường cạnh ao Tẩy Mặc mà ngắm nhìn bức họa cuối cùng cũng khẽ cử động, nhìn về phía đệ tử thu hồi quyển trục, dùng giọng nói khàn đặc mà hỏi thăm: “Quý môn còn thu nhận đệ tử không?”

*******

(1) Dân Trung Quốc có 2 câu ý nghĩa trái ngược là “Quang thuyết bất luyện giả bả thức” (kỹ năng giả chỉ thuyết giảng mà không luyện tập), chỉ người chỉ biết nói mà không biết làm; và “Quang luyện bất thuyết sỏa bả thế” (võ thuật ngốc chỉ luyện tập mà không giảng giải), chỉ người bỏ công bỏ sức làm việc nhưng lại không nói lời nào, chẳng biết khoe công nên không được biết đến, không người cảm ơn. (Lên trên)

(2) Tu di giới tử: ‘tu di’ tức là núi Tu Di, ngọn núi nổi tiếng trong thần thoại Ấn Độ cổ, còn được gọi là Mạn Đà La trong đạo Phật. Theo quan niệm của Phật giáo, nó là vua của các ngọn núi, ở trung tâm của thế giới, là vũ trụ quan của Phật gia. Còn ‘giới tử’ nghĩa là hạt cải, chỉ là một vật vô cùng nhỏ bé. Như vậy, ‘tu di giới tử’ nghĩa là một ngọn núi khổng lồ như núi Tu Di lại được chứa gọn trong một hạt cải, ẩn dụ Phật pháp vô biên, thần thông quảng đại.

Truyện tu chân hay dùng tu di giới tử để chỉ không gian rộng lớn chứa trong các vật dụng nhỏ, ví dụ như nhẫn, dây chuyền, mặt ngọc… (Lên trên)

(3) Bát mặc sơn thủy (tranh sơn thủy theo phong cách vẩy mực):

Hồng mai ngạo tuyết (mai đỏ vươn mình giữa tuyết):

Trúc thạch đồ (tranh vẽ trúc mọc trên đá):

Phong lan đồ (tranh vẽ hoa phong lan):

Mãnh hổ hạ sơn (hổ dữ xuống núi):

Và cuối cùng là Mẫu đơn đình:

Vâng, tranh Mẫu đơn đình nhưng không vẽ đình đài hay hoa mẫu đơn gì hết, mà lại là một đôi trai gái ạ =)))) Bởi Mẫu đơn đình vốn là một vở kịch thời nhà Minh nói về tình yêu lãng mạn triền miên của một đôi trai gái, vô cùng nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc. (chi tiết)

Khi mình tìm tranh về Mẫu đơn đình thì chỉ toàn ra những hình kiểu này, mà mình lại không nhớ rõ về sau truyện có miêu tả về bức tranh này không nên cứ đăng tạm ở đây, nếu sau này truyện miêu tả khác thì sẽ tìm lại sau. (Lên trên)

(4) ‘Vọng nhạc’ là bài thơ được Đỗ Phủ viết khi đến Lạc Dương, thi hỏng rồi đi chơi Tề, Triệu trong khoảng 736-740. Trung Quốc có năm ngọn núi cao (ngũ nhạc), ở đây là núi Thái Sơn.

Vọng nhạc (Đại Tông phù như hà)

Ðại Tông phù như hà?
Tề Lỗ thanh vị liễu.
Tạo hoá chung thần tú,
Âm dương cát hôn hiểu.
Ðãng hung sinh tằng vân,
Quyết tý nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đính,
Nhất lãm chúng sơn tiểu.

Dịch nghĩa:

Núi Ðại Tông như thế nào?
Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.
Tạo hoá hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó,
Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia chiều sớm.
Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây
Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.
Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,
Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé.

Dịch thơ:

Đại Tông núi ấy ra sao?
Một vùng Tề, Lỗ dạt dào màu xanh.
Đẹp thiêng tạo hoá hun thành,
Âm dương sáng tối, phân ranh đôi bờ.
Ngực tuông lớp lớp mây mờ,
Chim về mắt dõi muốn đờ con ngươi.
Giá gì lên mút đỉnh chơi,
Núi non bốn cõi trông vời bé con.

(Lên trên)

*******

Quá… nhiều… chú… thích… ;;A;; Cứ mỗi lần dính đến mấy bạn Tẩy Mặc các văn nghệ đầy mình là lại mệt hết cả người ;;A;; Lại được cả anh giai Đường Thời nữa, cứ bảo mình là học tra không có tế bào nghệ thuật mà cũng học đòi văn vẻ thế là sao hở?! (╯‵□′)╯︵┻━┻

P/S: chương này có hint Đường Thời và Thị Phi, thiệt là hạnh phúc mà ~(‾▿‾~) *le phận fan gơ khốn khổ đọc đam mà phải moi hint sống qua ngày ಥ_ಥ*

4.8/5 - (5 votes)

3 thoughts on “Thần giám – Chương 43

  1. Tóm tắt chương: Thanh niên sau một thời gian gap year đi du học đến xem triển lãm của đại học mỹ thuật công nghiệp liền ngộ ra chân lý và nộp hồ sơ apply

I don't care what's in your hair, I just wanna know what's on your mind