Thần giám – Chương 55

Chương 55: Giấc mơ của Thời Độ

Edit: forever young

Đoán xem chương này có gì nào (¬‿¬ ) (đây là fanart chính hãng không xài ké truyện khác đó nha)

*******

Nơi này là —

Tiểu Tự Tại Thiên.

Đường Thời nghe Viên Thông nói xong liền làm theo chỉ dẫn của hắn, chạy tới chỗ một tăng nhân mặc áo bào màu lam đang đứng cạnh quảng trường. Hắn còn chưa kịp nói gì, tăng nhân kia đã cười nói: “A di đà phật, may mà bần tăng chưa đi, ngươi chính là người cuối cùng rồi đấy.”

Đường Thời nói: “Làm phiền sư huynh rồi.”

“Pháp danh của sư đệ là gì?” Tăng nhân vừa lấy ra một chuỗi Phật châu vừa hỏi.

Đường Thời thấp thỏm đáp: “Thời Độ.”

“Thời Độ?” Tăng nhân kia hơi hoang mang, nói: “Ai đặt pháp danh mà quái gở vậy… Nếu ngươi may mắn được nhận vào làm đệ tử thì tuyệt đối không thể có pháp danh như vậy, phải đặt theo hệ thống tên của Tiểu Tự Tại Thiên.”

May quá! Đường Thời không ngờ vậy mà cũng qua cửa được, trong lòng hưng phấn nắm chặt tay, nhưng ngoài mặt lại nguỵ trang cực tốt, trông y như một tiểu hoà thượng vừa lên núi: “Cảm ơn sư huynh đã chỉ bảo.”

Tăng nhân kia cũng không nhiều lời, chỉ vẽ một pháp quyết, hình như là để lại dấu ấn trên chuỗi Phật châu kia, rồi nói thêm: “Từ giờ đây sẽ là chứng nhận để ngươi có thể ra vào Tiểu Tự Tại Thiên, cũng là giấy thông hành để lên được ba tầng từ Nhất Trọng Thiên đến Tam Trọng Thiên. Quan trọng hơn, đây là bằng chứng cho thân phận đệ tử Tiểu Tự Tại Thiên của ngươi, tuyệt đối đừng làm mất. Lát nữa nhớ đến Đông Liêu để nhận công việc, đi đi.”

Hắn đưa chuỗi Phật châu đã được đánh dấu cho Đường Thời. Đường Thời nhận lấy rồi gật đầu cảm ơn, nhưng hắn không biết Đông Liêu ở đâu.

Còn chưa kịp tự hỏi, hoà thượng béo Viên Thông đang đứng đợi hắn ở một bên đã hô lên: “Đi cùng bọn ta nào.”

Lời này đúng ý Đường Thời, hắn vội vàng chào hoà thượng vừa đưa Phật châu cho mình rồi cầm chuỗi hạt đi về phía Viên Thông

Viên Thông thấy hắn đến gần, cười nói: “Thời Độ, đây là lần đầu ngươi tới Nhất Trọng Thiên, chắc là vẫn còn chưa quen. Vừa nãy ngươi chuyển sách giúp ta, giờ ta dẫn ngươi đến Đông Liêu, đừng nói sư huynh không quan tâm đến ngươi đấy nhé.”

“Người xuất gia không nói dối.” Viên Cơ đứng bên cạnh dội một gáo nước lạnh, khiến Viên Thông tức trợn cả mắt.

Đường Thời nhịn cười, đáp: “Vậy xin nhờ sư huynh.”

Lúc này họ đang đứng trên quảng trường trước Đại Hùng bảo điện, nhìn thẳng về hướng Bắc là Đại Hùng bảo điện, hai bên cạnh là Lục Tổ điện và Khẩn Na La điện. Đối xứng với Đại Hùng bảo điện, cách những bậc thang dài và một con đường lát đá vắt ngang từ Đông sang Tây là Thiên Vương điện ở phía Nam, cùng hai gác chuông ở hai bên.

Dưới sự dẫn đường của Viên Thông, họ đi xuống bậc thang, bước lên con đường lát đá rồi đi về hướng Đông. Viên Thông chỉ cho hắn một toà điện lớn, nói: “Đó là Bát Nhã đường, chuyên nghiên cứu các thế võ tay, chưởng pháp và trảo pháp đều từ nơi đó mà ra.”

Đường Thời chẳng biết gì về hoàn cảnh trong chùa, nhưng nghe một chút cũng không sao, nên hắn vẫn ghi nhớ những gì Viên Thông nói.

Họ bước lên bậc thang bên trái Bát Nhã đường rồi tiến vào hành lang bên sườn, hai bên đường phủ kín những hàng thông cao lớn xanh um, không biết đã sống bao lâu mà đều tốt tươi xanh ngắt. Đi không bao lâu, Đường Thời đã nhìn thấy bên phải có một dãy phòng, Viên Thông nói đó là khu tăng xá* phía Đông, sau này hắn sẽ ở đây nên phải nhớ rõ địa điểm, không được quên đường.

(Tăng xá: phòng ở của tăng nhân)

Đường Thời thầm nghĩ, chờ đến khi hắn tìm được cách trở lại thân thể của mình thì cần gì phải ở lại tăng xá rách nát này nữa? Nhưng trong lòng thì nghĩ vậy chứ thực ra hắn rất lo lắng, nên Đường Thời vẫn chăm chú nhìn kỹ, đến khi phát hiện bên cạnh tăng xá còn có một cái giếng thì thấy rất buồn cười.

“Không phải trong Nhất Trọng Thiên toàn là tu sĩ sao, tại sao lại có giếng ở đây vậy?”

Đường Thời hỏi thử.

Viên Thông gãi gãi đầu, cũng thấy hoang mang, bèn quay sang Viên Cơ, “Sư huynh nói đi.”

Viên cơ không trả lời, “Sao ngươi không nói?”

Viên Thông đáp: “Phật dạy: Không thể nói, không thể nói. Nên ngươi nói đi.”

Khoé miệng Viên cơ giật giật: “Không thể nói.”

Đường Thời: “…” Xem ra trước đây hắn thần thánh hoá Tiểu Tự Tại Thiên quá rồi…

Đường Thời tốt bụng không vạch trần bọn họ mà chỉ im lặng đi tiếp, việc này cứ vậy mà được bỏ qua.

Cứ đi cứ đi, rừng thông đã dần chuyển thành rừng hoè rậm rạp, rồi một lúc sau phía bên phải đột nhiên trống trải hơn, giống như là một lối rẽ, cuối con đường lát đá xanh có một ngôi chùa đứng trang nghiêm. Bước chân của Đường Thời không khỏi chậm lại, hắn thấy trước ngôi chùa đó có treo một tấm biển.

Thấy Đường Thời có vẻ ngạc nhiên, Viên Thông hơi e dè rụt rụt cổ, nói: “Thời Độ sư đệ, chúng ta nên đi nhanh thì hơn.”

Đường Thời thắc mắc: “Viên Thông sư huynh làm sao vậy?”

Viên Cơ đứng một bên tỉnh bơ châm chọc: “Nơi đó là Giới Luật viện, Viên Thông từng bị xử phạt ở đó. Giới Luật viện là nơi trừng phạt các đệ tử phạm giới, chuyên tu luyện các loại cầm nã thủ* và đủ loại trượng pháp*, đệ tử trong viện có trách nhiệm trì giới* và thủ luật*. Trì giới tăng phụ trách việc thu phục đệ tử phạm giới, còn thủ luật tăng phụ trách kết án cho bọn họ theo luật. Nói đến thì…”

(Cầm nã thủ là các thế võ dùng ngón tay, trong đó ngón tay cần phải khum lại, bao gồm các thế chính: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Trượng pháp là các môn võ dùng gậy)

(Trì giới nôm na là duy trì và bảo vệ các luật lệ, pháp tắc trong nhà Phật. Thủ luật là bảo vệ và tuân thủ, thi hành luật pháp. Cụ thể về giới luật và trì giới xem lại chú thích 1 chương 46)

Sao không nói tiếp vậy? Đường thời quay đầu lại hỏi, “Viên Cơ sư huynh?”

Viên Thông biết thừa vì sao hắn không nói tiếp, bèn vừa cười khì khì vừa khoác vai Đường Thời bước nhanh về phía trước, “Chỗ này xui lắm, ngươi biết Thị Phi chứ?”

Không hiểu vì sao mà trong lòng Đường Thời hơi xao động, hắn nói: “Ta biết, sao vậy?”

Viên Cơ vẫn im lặng, còn Viên Thông thì tiếp tục nói: “Thị Phi vốn xuất thân từ Giới Luật viện, nhưng bây giờ chính y lại phạm giới, bị nhốt ở Tư Quá nhai dưới Sám Hối đường mấy năm rồi mà vẫn chưa giác ngộ, nghĩ cũng lạ thật.”

Đường Thời suýt nữa không nhịn được mà buột miệng thốt ra — không phải Thị Phi là đại đệ tử của Tam Trọng Thiên sao? Phạm giới!?

“Là sát giới sao?” Đường Thời thử hỏi một câu.

Viên Cơ đột nhiên biến sắc, hắn ho khan một tiếng rồi nghiêm mặt chắp tay hướng về phía trước: “Ấn Không sư huynh.”

“Soạt” một tiếng, Viên Thông rụt ngay cánh tay mập mạp về, chắp tay hành lễ nghiêm chỉnh, nói: “Xin chào Ấn Không sư huynh.”

Cái tên này rất quen thuộc với Đường Thời, đó chính là hoà thượng Tiểu Tự Tại Thiên xuất thân từ võ tăng, từng đi cùng hắn một đoạn thời gian ở Mười tám cảnh Tiểu Hoang. Hắn không dám giơ tay lên, chỉ cung kính chắp tay đứng ở một bên, lòng thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng để bị lộ.

Cũng may là Ấn Không chỉ đi ngang qua, hắn lạnh giọng: “Đừng nhiều lời về chuyện của Tam Trọng Thiên.”

Ba người Đường Thời im như thóc, không dám nói tiếp nữa mà chỉ liên tục vâng vâng dạ dạ, sau đó nhìn Ấn Không rời đi.

Chờ Ấn Không đi xa, Viên Thông mới dám đưa tay áo lên lau mồ hôi trên đầu, “Cái ông Ấn Không này lúc nào mặt cũng hằm hằm.”

“Sao Ấn Không sư huynh lại nói không được nhiều lời về chuyện của Tam Trọng Thiên vậy?” Đường Thời ra vẻ ngây thơ, tiếp tục tìm hiểu tin tức.

Hai người Viên Thông, Viên Cơ cùng lườm hắn, “Đã bảo ngươi đừng nói nữa rồi, trên đường làm sao mà nói được, chờ đến lúc về tăng xá rồi chúng ta sẽ nói tiếp cho ngươi.”

Đường Thời nghe vậy liền yên tâm, ai cũng có tâm hồn bà tám nha.

Đi qua Giới Luật viện, tiếp tục đi về hướng Bắc, lại đi qua Tàng Kinh các và phòng thiền, cuối cùng họ cũng tới nơi cần tới.

Phương Trượng tự là nơi ở của phương trượng, hai bên trái phải đều có một dãy phòng, Đông Liêu chính là dãy phòng ở bên phải, đó là nơi các chấp sự tăng* xử lý công việc trong chùa. Viên Thông chỉ vào căn phòng thứ nhất ở bên phải, nói: “Ngươi vào trong đó nhận công tác đi, ta sẽ vào phòng bên cạnh để báo cáo kết quả công việc, lát nữa đi ra thì gặp lại ở đây.”

(Chấp sự tăng là người chấp hành nhiệm vụ, đảm nhiệm công tác trong chùa)

Đường Thời nhìn thoáng qua rồi gật đầu, chờ Viên Thông và Viên Cơ đi trước rồi mới vào phòng.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy một tấm tranh chữ viết một chữ “Thiền” rất lớn, bên trái là một gian phòng trà, bên phải có vài tăng nhân đang ngồi bên bàn dài viết gì đó.

Đường Thời đi tới, mở lời: “Xin hỏi các vị sư huynh, đây là nơi đệ tử mới tới nhận công tác đúng không?”

Tăng nhân ở bên phải cùng ngẩng đầu: “Ngươi là người cuối cùng đúng không? Tên ghi trong sách ngọc là… Thời Độ. Thông tin của ngươi đã được ghi lại vào chuỗi Phật châu trên tay ngươi rồi, đây là công việc của ngươi.”

Hắn đưa ra một miếng thẻ ngọc, Đường Thời nhận bằng hai tay, nói cảm ơn rồi đi ra.

Ra khỏi phòng, thấy Viên Thông và Viên Cơ còn chưa ra, Đường Thời bèn dán thẻ ngọc lên trán để kiểm tra thông tin, phát hiện thân phận hiện tại của hắn là một đệ tử dâng hương thêm đèn, phụ trách thêm nhang khói cho Khẩn Na La điện bên cạnh Đại Hùng bảo điện cùng hai đệ tử khác.

Mỗi ngày thức dậy vào giữa giờ Dần, giữa giờ Dần hai khắc luyện tập buổi sáng trong nửa canh giờ, đầu giờ Mão gõ chuông buổi sáng, đầu giờ Mão hai khắc ăn sáng, sau đó tu hành buổi sáng; đầu giờ Ngọ ba khắc ăn trưa, buổi chiều tiếp tục tu hành; giữa giờ Dậu ăn tối, đầu giờ Hợi đánh trống buổi tối, sau đó có thể nghỉ ngơi.

Đường Thời gần như phải căng mặt quy đổi một hồi, mới ra được bảng giờ giấc như sau.

Bốn giờ sáng: rời giường,

Buốn giờ mười lăm: luyện tập buổi sáng,

Năm giờ: gõ chuông đánh trống,

Năm giờ mười lăm: ăn sáng,

Tu luyện ca sáng,

Mười một giờ rưỡi: ăn trưa,

Tu luyện ca chiều,

Sáu giờ tối: ăn tối,

Chín giờ tối: đánh trống gõ chuông,

Sau đó có thể ngủ.

Tuy rằng tu sĩ không cần ngủ, nhưng mà… má nó chứ thời gian làm việc nghỉ ngơi đáng sợ quá đi mất!

Tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể không ăn không ngủ như tu sĩ đẳng cấp cao, lịch làm việc và nghỉ ngơi này có thể nói là khắc nghiệt.

Đường Thời còn chưa kịp phản ứng, Viên Thông và Viên Cơ đã ra tới rồi.

Hắn vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt rồi mới nhìn về phía hai người họ.

“Việc của ngươi làm xong chưa?” Viên Thông cười hì hì hỏi hắn.

Đường Thời nói: “Đều ổn cả.”

“Vậy đi về luôn nào.”

Viên Thông liền tha lôi Đường Thời đi.

Bọn họ đi theo đường cũ trở về tăng xá, Đường Thời tìm trong thẻ ngọc thấy địa chỉ phòng của mình, là gian thứ ba của dãy phòng chữ Hoang ở phía Đông. Phòng rất nhỏ, nhưng vẫn là phòng riêng, có thể nói đãi ngộ không tệ.

Theo lời Viên Thông thì khu phía Đông phân chia phòng theo bốn chữ “Vũ trụ hồng hoang”, còn khu phía Tây chia thành “Thiên địa huyền hoàng”, Đường Thời được phân đến dãy chữ Hoang.

Hoà thượng ở phòng bên trái hắn tên là Định Tuệ, ở phòng bên phải là Định Năng, đều là chú tiểu mới tới, tuổi không lớn, tu vi cũng không lợi hại, vì Đường Thời ở gian phòng chính giữa nên chỉ một lát sau họ đều tụ tập lại trong phòng hắn để trò chuyện.

Đường Thời hơi ngao ngán nhìn bọn họ, nhưng cũng không thể đuổi hai nhóc con này đi, nên chỉ đành ngồi xuống nói chuyện cùng.

Viên Thông và Viên Cơ về phòng một lúc xong cũng quay lại. Viên Thông chen vào giữa bọn họ, vừa cười ha hả vừa thò mặt lại gần, hỏi: “Các ngươi mới tới Nhất Trọng Thiên, thấy ổn cả chứ? Ta cũng được chọn từ chùa miếu bên dưới lên đây, lúc ấy còn hưng phấn tới mức mất ngủ cả một ngày đó.”

Viên Cơ khinh bỉ: “Quê mùa.”

Viên Thông bực tức, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhơn nhơn của Viên Cơ lại không dám làm gì, chỉ hừ một tiếng: “Ngươi có dám nói năm đó mình không kích động không…”

Viên Cơ không thèm để ý đến hắn, vẫn ngồi một bên lẩm nhẩm kinh văn.

Viên Thông quay lại tiếp tục bà tám: “Các ngươi muốn biết gì thì cứ hỏi ta, ta chính là người biết nhiều chuyện nhất trong cả cái Nhất Trọng Thiên này, về sau có việc gì thì cứ tới tìm ta.”

Hai tên nhóc Định Tuệ, Định Năng vội vã gật đầu, “Khi chúng ta tới có nghe nói đến giảng đạo gì đó, là gì vậy?”

“Giảng đạo ấy à… Còn không phải là mấy việc đó sao…” Viên Thông gãi gãi cằm, có vẻ như đang không biết mô tả như thế nào, cuối cùng hắn nói, “Chính là chỉ việc mấy đại hoà thượng tới giảng đạo, giải thích kinh văn cho mọi người. Còn có một loại khác là “biện đạo”, hay còn gọi là “biện pháp”, tức là mấy hoà thượng tụ lại một chỗ cãi nhau, mà cãi theo cái kiểu rất nhã nhặn lịch sự ấy, cãi một hồi là cãi ra ý nghĩa của kinh văn. Nhưng mà hầu hết mọi lần đều không biết ai đúng ai sai, ta đi nghe nhiều lần như vậy mà cũng không nghe ra là ai nói đúng.”

Viên Cơ tiếp tục bổ đao: “Chỉ cần là Thị Phi giảng đạo thì ngươi đều nói đúng, còn cứ khi nào Ấn Pháp giảng đạo là ngươi lại bảo sai. Người xuất gia không nói dối, ngươi làm người xuất gia mà chẳng giống gì cả.”

Đường Thời thấy Viên Thông sắp lao vào Viên Cơ rồi, cũng hơi sợ, bèn đứng ra hoà giải, “Sau này chúng ta có thể nghe giảng đạo không?”

“Có thể chứ, nói cho ngươi cái này — thực ra cái hay nhất của việc nghe giảng đạo là… chính là khi các Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo tới vây xem. Những Yêu tu đó đáng yêu lắm, cứ mỗi lần có Thị Phi ở đó là mấy Yêu tu nữ lại –” Viên Thông híp mắt chu môi, vẻ mặt rất thô bỉ, sắp sửa nói ra gì đó.

Đột nhiên, Viên Cơ vỗ một cái bốp lên quả đầu trụi lủi của hắn, nói: “Sắc tức là không*.”

“Không cũng là sắc* cơ mà!” Viên Thông phát cáu, tức tối nói, “Ngươi có dám nói mình không bị mấy Yêu tu nữ dụ dỗ không? Chúng ta chỉ là tiểu hoà thượng vừa nhập môn, tất nhiên là tâm tính phải không kiên định rồi, có ai không phạm phải lỗi này cơ chứ? Đâu phải ai cũng là Thị Phi, mà đến cả Thị Phi cũng không biết bị cái gì đó dụ dỗ nên phá giới còn gì. Đến giờ còn chưa đi ra kia kìa –“

(Nguyên văn là “Sắc tức thị không, không tức thị sắc”, ý chỉ bản chất thật của vạn vật là vô hình vô tướng, không thứ gì có bản chất cố định vĩnh viễn (chi tiết). Từ “sắc” trong câu này thực chất là một khái niệm trong đạo Phật dùng để chỉ vật chất, có hình tướng, những gì mà chúng ta có thể cảm nhận được, nhưng thường bị (cố tình?) hiểu sai thành sắc đẹp, dẫn đến việc câu “sắc tức thị không” hay được dùng để khuyên người ta đừng háo sắc.)

“…” Đường Thời ngơ ngẩn, “Thị Phi… sư huynh, không phải là phạm vào sát giới sao?”

“Chỉ phạm sát giới thì cần gì phải sám hối nhiều năm như vậy?” Viên Thôi bĩu môi, thấy Viên Cơ không phản bác liền đắc ý, “Tiểu Tự Tại Thiên chúng ta vốn có Phá Giới đao, có đôi khi không thể không mở sát giới, nên trong một số tình huống nhất định thì việc phá sát giới chẳng là cái gì cả. Chúng ta cũng không rõ rốt cuộc Thị Phi phạm giới nào… nhưng trong tất cả các lời đồn, được nhắc đến nhiều nhất vẫn là một chữ “sắc”, chính là “dâm giới” đó.”

“Hửm, sao cứ nói một hồi là lại nói đến Thị Phi vậy? Lạ thật…” Viên Thông rất là hoang mang.

Viên Cơ trầm mặc một lát rồi nói: “Chắc là vì thời hạn sám hối sắp hết rồi, lần giảng đạo tiếp theo sẽ diễn ra vào nửa tháng sau, các sư huynh ở Nhị Trọng Thiên đều nói là có lẽ Thị Phi sẽ thông suốt.”

“Thảo nào… Chắc là mọi người đều đang đoán xem Thị Phi có xuất hiện hay không nhỉ?” Viên Thông thở dài, “Có ra được hay không thì cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu? Nếu y ra được thì chắc vẫn là đại đệ tử của Tam Trọng Thiên, còn chúng ta thì cứ ở Nhất Trọng Thiên mà từ từ bò lên thôi.”

Nói một hồi, đề tài càng lúc càng sầu, Đường Thời chau mày, cứ cảm thấy việc này có gì đó kỳ quặc.

Sau đó họ chuyển chủ đề, Viên Thông nói cho Đường Thời một số vấn đề liên quan đến công việc, gần như là biết gì thì kể hết.

Nhờ đó Đường Thời mới biết đối với Tiểu Tự Tại Thiên thì Tam Trọng Thiên là một nơi vô cùng thần thánh. Chỗ của bọn họ là tầng một, gọi là Nhất Trọng Thiên, bên trên có hai tầng, kết cấu đều giống nhau, bên dưới còn có các chùa miếu bình thường. Tam Trọng Thiên là nơi tĩnh tu của các tu sĩ từ Xuất Khiếu kỳ trở lên, bên cạnh đó còn có một số người đặc biệt như Thị Phi và Ấn Pháp, vì là đệ tử của Phật tu trong Tam Trọng Thiên nên được ở lại đó.

Tam Trọng Thiên có thể nói là nơi mạnh nhất trong toàn bộ Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng Phật tu bên trong đều gần như không bao giờ xuất hiện. Hoà thượng ở đó đa phần lấy tên có chữ “Thần”, chữ “Không” và chữ “Tuệ”, trong đó sư tôn của Thị Phi là thiền sư Tuệ Định ở hàng chữ “Tuệ”, còn một đệ tử khác cũng rất ưu tú là Ấn Pháp thì là đệ tử của thiền sư Tuệ Tịnh.

Mấy chú tiểu không có sư tôn như bọn họ cũng cần tìm thời điểm thích hợp để bái sư.

Nói một hồi cũng đã đến tối, hai người Viên Thông Viên Cơ dẫn mấy chú tiểu đến trai đường* ăn cơm, trước và sau bữa ăn còn cần ngâm tụng kinh văn gì đó, Đường Thời toàn tụng bừa cho qua.

(Trai đường là nhà ăn trong chùa, “trai” là đồ ăn chay)

Trai đường ở phía Đông của Thiên Vương điện, khá gần gác chuông, trên đường đi còn phải đi qua Bát Nhã đường.

Trong ba chú tiểu, Định Tuệ và Định Năng đã quen nhau từ trước, quan hệ cũng khá tốt, còn Đường Thời khá lãnh đạm nên trên đường đi hắn chỉ nghe hai người họ nói chuyện, thỉnh thoảng mới tiếp chuyện một hai câu.

Đến khi trở lại phòng thì trời đã xâm xẩm tối.

Từ ngày mai, cuộc sống ở Tiểu Tự Tại Thiên sẽ chính thức bắt đầu…

Đáy lòng Đường Thời có chút u ám, sau khi về phòng, hắn liền ngồi xếp bằng xuống rồi kéo thân thể của mình từ trong nhẫn trữ đồ ra ngoài.

Nhẫn trữ đồ không thể chứa vật sống, nhưng cơ thể của hắn chỉ có thể xác chứ không có linh hồn nên không được tính là vật sống, có vẻ để trong đó cũng không có vấn đề gì.

Hắn tiếp tục nghiên cứu thân thể của mình và thân thể hiện tại, nhưng vẫn không tìm được biện pháp để trở về.

Về nguyên nhân thì thực ra hắn cũng đoán được, hẳn là do một chưởng đẩy hắn đến đây của Ân Khương gây ra. Ân Khương là một lão quái vật, cơ mà… Vấn đề khiến hắn khó hiểu nhất không phải là vì sao mình lại chui vào thân thể của tiểu hoà thượng này, mà là — sao lại có thể đi thẳng từ Thiên Chuẩn Phù Đảo đến Tiểu Tự Tại Thiên?

Dù hắn biết là lão bà Ân Khương này có quan hệ không tầm thường với một đại hoà thượng của Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng mà…

Đến thế này thì ai mà chịu được!

Dù hai người có quan hệ mờ ám thì cũng không đến mức làm hẳn một cái truyền tống trận chứ!

Đường Thời rối rắm hồi lâu, cuối cùng dứt khoát khoanh chân đả toạ, sau khi linh khí vận hành một vòng, hắn chợt nghĩ ra một cách — Tiểu Tự Tại Thiên có Tàng Kinh các, chắc là trong Tàng Kinh các phải có công pháp liên quan đến đoạt xá chứ nhỉ?

Dù người ta nói cửa Phật từ bi, nhưng mấy loại sách chỉ mang tính nghiên cứu thì chắc vẫn được phép tồn tại.

Nghĩ như vậy, Đường Thời cũng yên tâm hơn.

Đường Thời lặng lẽ nói xin lỗi với linh thể còn lại trong người, hắn chỉ có thể tiếp tục chiếm dụng cơ thể này một thời gian. Giờ có bảo Đường Thời ra khỏi nó thì hắn cũng không biết làm thế nào…

Suy nghĩ xong, Đường Thời mở tay ra xem, quả nhiên trên hai lòng bàn tay không có bất cứ hình vẽ nào.

Hắn mím môi, tiếp tục tu luyện, một lát sau liền đi ngủ.

Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy đúng giờ, vừa mặc quần áo sau đó ra ngoài múc nước rửa mặt, chuẩn bị sẵn sàng xong, đã thấy một loạt tăng nhân ở dãy phòng chữ Hoang tụ tập lại để cùng đi tới đại điện, Đường Thời liền đến xếp hàng theo thứ tự.

Hắn dùng cái tên Thời Độ, đứng vào giữa Định Năng và Định Tuệ rồi đi theo mọi người.

Họ đi theo hướng ngược lại trên con đường cũ, trở lại quảng trường rộng lớn mà hôm qua vừa tới, thấy rất nhiều hoà thượng mặc các loại tăng bào màu sắc khác nhau đang đứng ở những chỗ khác nhau, một hoà thượng mặc áo cà sa đứng trong đại điện cúi đầu chắp tay, niệm một tiếng Phật hiệu “A di đà phật”.

Lúc này trời còn chưa sáng, Đường Thời bỗng cảm thấy đáy lòng vô cùng tĩnh lặng.

Khắp chốn đều là thanh âm trầm thấp dễ nghe, dù không hẳn là đều tăm tắp, nhưng nghe vào lại thấy có một sự thanh nhã khó tả, khiến người ta thoải mái không nói nên lời.

Sau đó mọi người đều ngồi xếp bằng, cầm một miếng thẻ ngọc trên tay, trong đó khắc ba trăm sáu mươi tệp kinh văn, mỗi tệp có mười quyển, nhiệm vụ của các hoà thượng là mỗi ngày tụng một tệp. Nội dung của những kinh văn này bao quát đủ loại thiên văn địa lý lịch sử, vô cùng uyên bác, hôm qua Đường Thời xem thử mà líu cả lưỡi.

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao Tiểu Tự Tại Thiên được xưng là “Sự tồn tại sánh được với Đại Hoang”, nội tình thâm hậu đến như vậy…

Những thứ mà các môn phái khác coi như báu vật, ở Tiểu Tự Tại Thiên lại chỉ là bài học hàng ngày của tất cả đệ tử, chưa kể mỗi người một ngày tụng niệm một tệp kinh văn, thì qua năm rộng tháng dài, kiến thức bên trong sẽ khắc sâu vào đầu họ, khiến mỗi vị tăng nhân đi ra ngoài đều là người học thức uyên bác.

Bảo sao…

Bảo sao mà khi ở Mười tám cảnh Tiểu Hoang, chẳng mấy khi thấy Thị Phi hoảng loạn, thậm chí khiến người ta có cảm giác rằng cái gì y cũng biết, hẳn là không thể bỏ qua công lao của những quyển kinh văn này.

Đường Thời vốn mang tâm lý làm cho có lệ, nhưng dần dần cũng để tâm hơn. Tốc độ mấp máy môi của hắn rất nhanh, dù gì nguyên thần của hắn cũng là hậu kỳ Trúc Cơ, chưa kể hắn còn tu luyện Tâm Kinh nên tinh thần lực rất cường đại, thời gian người khác đọc một quyển thì hắn có thể đọc vài quyển, số lượng không bị giới hạn nên hắn rất tự nhiên mà cứ thế đọc tiếp.

Sắc trời đã dần dần chuyển sáng.

Trên gác chuông phía Đông Nam của Thiên Vương điện có một tăng nhân gõ chuông đang đứng, trong ánh sáng mịt mờ, hắn gõ vang từng hồi chuông.

Đường Thời cuối cùng cũng dừng tụng niệm, hắn hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy gác chuông cao cao giữa không gian mờ tối. Toàn bộ Nhất Trọng Thiên dường như đều được tiếng chuông thanh tẩy, nhờ đó mà dần dần sáng lên giữa đất trời.

Hắn lại chậm rãi xoay đầu sang hướng khác, thiên địa bắt đầu bừng nở, bóng tối ngập tràn dần chuyển mình thành ánh sáng, mây mù và sương mờ ào ào tan đi sạch sẽ, chỉ để lại một vùng trời xanh quang đãng.

Khi giờ đọc kinh sáng kết thúc cũng đã là tảng sáng, các tăng nhân đứng dậy, cùng chắp tay về phía tượng Phật trong đại điện.

Sau khi mọi người rời đi, Đường Thời liền cùng Định Tuệ và Định Năng tới Khẩn Na La điện, bên trong đã có một tăng nhân mặc áo lam đứng chờ bọn họ. Hắn chỉ cho họ cách dâng hương và thêm dầu thắp, rồi để họ thực hành một lát, lại dặn họ sáng trưa tối mỗi ngày cần đến điện thờ phụ tìm hắn để lấy dầu vừng, sau đó mới nhẹ nhàng bảo họ đến trai đường ăn cơm chay.

Ba người Đường Thời ra khỏi Khẩn Na La điện rồi đến trai đường, vừa ăn cơm xong, lúc đi ra ngoài lại nghe thấy có người nói: “Ta vừa thấy có người từ Tam Trọng Thiên xuống đây, đến Giới Luật viện rồi.”

“Chẳng lẽ là tới Sám Hối đường?” Có người tiếp lời.

Đường Thời cũng không để ý lắm, chỉ thầm nghĩ chắc là đến thả Thị Phi ra?

Hắn nâng tay sờ sờ mặt, vì tu luyện Tâm Kinh nên khả năng che giấu che giấu tinh thần lực của hắn khá độc đáo, dù chắc chắn không qua mắt được tu sĩ đại năng nhưng trà trộn giữa đám hoà thượng này vẫn rất dễ dàng.

Nếu giờ có bị phát hiện thì cũng chỉ có thể nói thật là mình bất ngờ bị kéo vào đây.

Nhưng mà, hiện giờ Đường Thời cảm thấy cứ nguỵ trang thế này một thời gian ngắn cũng không sao, vậy nên hắn không để tâm nữa.

Sau đó là đến thời gian tu hành buổi sáng, Đường Thời vừa trở về tăng xá liền đóng cửa đả toạ. Đầu tiên hắn xem nội dung trong thẻ ngọc một lúc, sau đó mới chuẩn bị tu luyện, nhưng rồi hắn lại chợt thấy — hình vẽ Trùng Nhị bảo giám và Phong Nguyệt thần bút đã mơ hồ hiện ra trong lòng bàn tay.

Đường Thời giật mình, vội nhìn lại cơ thể của bản thân thì thấy dấu ấn trên tay đang chậm rãi biến mất.

Hắn cũng không hoảng loạn mà ngược lại còn bình tĩnh hơn một chút, vì không khó để hiểu rõ — dấu ấn này khắc vào nguyên thần, nên sẽ đi theo linh thể của hắn.

Dù sau này cơ thể của Đường Thời có bị huỷ diệt, nếu hắn có được thân thể mới bằng cách đoạt xá hoặc các nào đó khác, thì cơ thể mới vẫn sẽ có dấu ấn này.

Đường Thời thử rót linh lực vào bàn tay, lại phát hiện linh lực trong cơ thể này quá ít, khả năng kích thích dấu ấn quá thấp. Hắn bèn lấy luôn linh thạch từ túi trữ đồ ra rồi nắm trong tay, dùng tinh thần lực cấp độ hậu kỳ Trúc Cơ để hấp thụ linh lực, đồng thời nhanh chóng chuyển hoá đến thân thể của mình, từ đó kích thích dấu ấn.

Chẳng bao lâu sau, hình vẽ Trùng Nhị bảo giám đã xuất hiện hoàn chỉnh trên tay hắn, mà dấu ấn trên cơ thể vốn có của hắn cũng biến mất.

Đường Thời vừa thoáng suy nghĩ, Trùng Nhị bảo giám liền xuất hiện trên tay, số bài thơ có thể mở ra vẫn là chín bài như cũ, bấy giờ hắn mới xem như hoàn toàn yên tâm.

Sau đó tới Phong Nguyệt thần bút, Đường Thời cũng làm giống như vừa rồi. Đến khi dấu ấn khôi phục, hắn nhìn ra bên ngoài, thấy đã gần trưa.

Sau khi điên cuồng hấp thu linh khí, tu vi của cơ thể này đã lên đến Luyện Khí ba tầng, nhưng cũng không thể xem như là tu vi nhảy vọt. Đường Thời không để ý lắm, chỉ đẩy cửa đi ra ngoài luôn.

Sau khi ăn trưa xong, ba người Đường Thời lại tới Khẩn Na La điện. Nơi này thờ Khẩn Na La Bồ Tát, Đường Thời phụ trách một số bàn thờ bên phải, hắn lĩnh dầu vừng từ chỗ hoà thượng áo lam tên Viên Giác, sau đó để vào hộp đựng hương và ống dầu ở một góc.

Hắn còn cắm một nén nhang cho Bồ Tát rồi cúi đầu bái một cái, xong xuôi mới lui ra.

Sau khi ra khỏi điện, Định Tuệ và Định Năng liền lôi kéo Đường Thời, “Chúng ta muốn đến Tàng Kinh các và phòng thiền xem thử, ngươi có đi không?”

Đường Thời gật đầu đáp: “Ta cũng đi xem thử một chút.”

Thỉnh thoảng hoà mình với tập thể một chút cũng không tệ.

Lần này, bọn họ đi thẳng từ hành lang giữa Đại Hùng bảo điện và Khẩn Na La điện, đi một lúc là có thể thấy một con đường hẹp dài với phòng thiền ở hai bên, cuối đường chính là Tàng Kinh các.

Hai đứa nhóc bám vào vách tường, ló đầu ra nhìn Tàng Kinh các, chỉ thấy toà nhà làm bằng gỗ này dường như toả ánh sáng vàng.

Đệ tử bình thường có thể vào ba tầng đầu của Tàng Kinh các, từ tầng thứ tư trở đi thì không được lên.

Phía dưới không có ai trông coi, chỉ có một đám hoà thượng đang nói gì đó ở trong sảnh, cái gì mà Bồ Tát, nghĩa gốc, Tu Bồ Đề* các kiểu, vừa nhìn là biết đang luận đạo. Ba người thừa dịp mọi người không chú ý liền chạy đến chỗ cầu thang rồi đi lên tầng hai, lên đến nơi mới thấy trên tầng hai có rất nhiều cánh cửa, mỗi cánh cửa lại đánh số khác nhau. Mấy người không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng tại chỗ.

(Tu Bồ Đề là một trong mười đại đệ tử của Đức Phật)

Nào ngờ, trong lúc họ còn đang do dự, các hoà thượng ở tầng dưới lại đột nhiên im bặt, sau đó tất cả đều đứng lên chắp tay hành lễ, cụp mi rũ mắt hô lên: “Thị Phi sư huynh.”

Đường Thời giật nảy cả mình, suýt nữa là hồn vía lên mây. Hắn vừa xoay đầu, liền thấy một bàn chân từ cửa bước vào, tăng bào màu lam nhạt vẫn không dính bụi trần như năm ấy. Không hiểu vì sao mà trái tim Đường Thời đột nhiên run rẩy kịch liệt, tựa như bị cái gì khuấy động.

Trong đầu hắn thoảng như có gì đó bắt đầu sôi trào, nhưng rồi lại trở nên bình tĩnh.

Thị Phi bước vào trong ánh sáng bao phủ, không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt y, bầu không khí vô cùng tinh khiết, không nhiễm một hạt bụi trần. Dường như y đã gầy đi rất nhiều, mà cũng có thể từ trước tới nay đều là như vậy, khoé môi không còn độ cong như thuở đầu gặp gỡ, nhưng ánh mắt vẫn còn giữ sự ôn hoà của ngày nào.

“Các vị sư huynh đệ khách khí rồi.”

Một tăng nhân mặc áo cà sa màu vàng sáng tiến tới, “Còn chưa chúc mừng sư huynh đã đại triệt đại ngộ*.”

(Đại triệt đại ngộ nghĩa đen có thể hiểu là triệt để ngộ ra, chỉ trạng thái ngộ đạo đến tận cùng, hơn hẳn mức ngộ đạo thông thường)

Thị Phi chỉ hơi lắc đầu, bình tĩnh nói: “Chỉ mấp mé trên lằn ranh mà thôi.”

Mọi người còn chưa hiểu ý y là gì, đã thấy Thị Phi xoay người, bước về phía cầu thang dẫn lên lầu.

Đường Thời theo bản năng mà thu ý thức của mình lại, thu lại, giấu đi, thậm chí chen vào cùng một chỗ với linh thể của tiểu hoà thượng, nhưng dường như Thị Phi cũng không nhìn đến hắn, chỉ bước từng bước một lên cầu thang gỗ, rất vững vàng, rất bình tĩnh.

Thị Phi vẫn là hậu kỳ Trúc Cơ, đã nhiều năm như vậy mà y vẫn mắc kẹt ở đó.

Khi y đi qua bên cạnh Đường Thời, hắn cúi đầu, chắp tay trước ngực giống Định Tuệ và Định Năng, không dám nhìn y.

Đến khi vạt áo màu lam nhạt biến mất khỏi tầm mắt, Đường Thời mới ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng của Thị Phi.

Mọi người ở tầng dưới cũng đang nhìn y.

Thị Phi đi tới trước một cánh cửa, nhấc lên một ngọn đèn dầu đặt trên chiếc bàn cạnh cửa, dùng ngón tay thắp sáng đèn rồi đẩy cửa ra, đi vào trong.

Bên trong rất tối tăm, chỉ có một ngọn đèn dầu của Thị Phi toả sáng.

Xung quanh là vô số kệ sách cao lớn xếp đầy kinh quyển, vách tường như thể vươn thẳng tới đỉnh Tàng Kinh các, có thể nói là mênh mông bát ngát kinh thư.

Nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, Đường Thời chợt nhớ tới lúc gặp y ở quán trọ ngày trước.

Hắn mím môi, thầm phun ra hai chữ “Yêu tăng”, sau đó bị Định Tuệ và Định Năng kéo xuống tầng một.

Đến khi ra khỏi Tàng Kinh các, ba người mới đồng thời thở phào ra một hơi.

Định Tuệ nhăn nhúm cả mặt, nói: “Quá đáng sợ…”

“Cũng không hẳn là đáng sợ, nhưng không biết vì sao mà không thở nổi…” Định Năng tự đấm đấm ngực, “Ủa, Thời Độ, sao ngươi không có cảm xúc gì vậy?”

Đường Thời hơi sửng sốt, hắn sờ sờ mũi, thầm nghĩ cảm xúc của ta còn mãnh liệt hơn các ngươi nhiều, chỉ là không thể diễn tả ra được mà thôi. “Thực ra là ta bị doạ đến ngây người… Ta thấy hình như mấy vị sư huynh vừa nãy cũng bị doạ sợ luôn.”

Hôm trước mới nghe nói Thị Phi phải sám hối dưới đáy Tư Quá nhai, mà hôm nay y lại đột nhiên xuất hiện.

Lúc nãy Đường Thời có nhìn qua, tuy Thị Phi vẫn còn ở hậu kỳ Trúc Cơ, nhưng tu vi đã vô cùng tiệm cận Kim Đan kỳ. Chắc hẳn tinh thần lực của y đã ở Kim Đan kỳ từ lâu, muốn đột phá cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, có lẽ là… có tâm chướng gì đó? Vừa nãy Thị Phi nói đang “mấp mé trên lằn ranh”, vậy có nghĩa là cũng sắp sửa đại triệt đại ngộ rồi?

Sau một chuyến thám hiểm Tàng Kinh các, mọi người đều sợ đến mụ cả đầu, đến phòng thiền đả toạ tu hành xong thì đều đi ăn cơm rồi trở về phòng luôn.

Dọn dẹp phòng xong, Đường Thời liền ngồi học ca tối trong phòng.

Chẳng mấy khi có thời gian học tập quy củ như vậy, hắn cũng rất quý trọng cơ hội này.

Việc quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ thời gian nắm giữ lượng tri thức khổng lồ của Tiểu Tự Tại Thiên. Tinh thần lực càng ngày càng cao khiến hắn gần như có thể đọc nhanh như gió, chỉ cần nhìn là sẽ không quên được, nên tiến độ có thể coi là rất nhanh.

Trong Tàng Kinh các còn nhiều sách như vậy, phải nói là mênh mông bát ngát, không biết đến bao giờ mới có thể đọc hết…

Chỉ cần nghĩ đến Tàng Kinh các, trong lòng Đường Thời quả thực là… như bốc lửa, chỉ muốn chiếm luôn làm của riêng, nhưng ngẫm lại thực lực của Tiểu Tự Tại Thiên thì cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Đến giờ Hợi (11 giờ tối), đầu tiên đánh trống, sau đó gõ chuông, rồi thì toàn bộ Nhất Trọng Thiên đều chìm vào yên tĩnh.

Đường Thời cũng dứt khoát nằm xuống, nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy có hình ảnh gì đó chớp tắt trước mắt mình. Hắn không biết đó là cái gì, nhưng càng muốn truy đuổi lại càng không bắt được, mà càng không bắt được lại càng muốn đuổi theo.

Hắn bắt đầu sa vào một vòng luẩn quẩn mơ hồ.

Ý thức bị bao phủ bởi sắc thái mờ ảo, nhưng lại cảm thấy vô cùng nóng bức, từng dòng máu xao động bất an trào lên trong tim, thiêu đốt toàn thân hắn.

Hắn cởi quần áo ra, tựa hồ muốn khiến mình mát mẻ hơn, thoải mái hơn, nhưng không khí lạnh băng tiếp xúc đến làn da lại kích thích hắn tới mức phát run.

Nâng bàn tay quét qua cổ, đầu lưỡi liếm láp những ngón tay của chính mình, hắn dường như đã biến thành một con rắn đang vặn vẹo thân thể, muốn giao hợp với một con rắn khác.

Phía trước hình như có một nơi nào đó vừa mát mẻ vừa ấm áp đang hấp dẫn hắn đến gần, bởi vậy hắn dán đến, sau đó liền không muốn rời ra, những thứ có nhiệt độ thấp hơn bản thân luôn khiến người ta yêu thích. Đường Thời quấn lấy người nọ, lại thấy quần áo của người ta thật vướng víu, nên liền kéo hết ra.

Bàn tay tạo thế niêm hoa, giữa những ngón tay là Phật châu len lỏi. Hắn ngậm lấy Phật châu, rồi lại chậm rãi liếm hôn những ngón tay của người đó, động tác vừa ái muội vừa tự nhiên.

Khoang miệng là ấm áp, Phật châu là lạnh băng, sau khi bị hắn ngậm vào lại dần dần đồng hoá thành cùng một độ ấm.

Đầu lưỡi của hắn tựa như lưỡi rắn, lưu lại trên bề mặt Phật châu những vệt nước ướt át, rồi từ từ tiếp cận ngón tay đang tạo thế niêm hoa. Đầu lưỡi lướt qua móng tay, rồi lại khẽ khàng ngậm vào mà mút nhẹ, dường như người nọ hơi run rẩy một chút, phản ứng này khiến hắn càng thêm đắc ý.

Trong hình ảnh này từ đầu đến cuối đều không thấy rõ khuôn mặt của người kia, chỉ có một kẻ có lẽ là chính mình, tựa như… Tựa như là… Tựa như ở…

Đường Thời bỗng cảm thấy những điều này rất khó nói ra thành lời, toàn thân hắn nóng bừng lên, giấc mơ cũng trở nên không an ổn.

Gạt tăng bào của người nọ ra, liền thấy được lồng ngực rộng lớn, bàn tay trượt dần xuống từ xương sườn đến phần eo, vén vạt áo lên, rồi cầm lấy một vật nóng như lửa mà trêu mà chọc, có vẻ thú vị vô cùng.

Thân thể đã trần trụi, nên cũng dốc sức lột sạch một người khác.

Nhưng bất kể hắn làm gì, người nọ vẫn chỉ bất động như núi.

Hắn thầm nghĩ người này thật đáng ghét, bèn vùi đầu ngậm lấy vật kia, lại cảm thấy không nuốt hết được nên đành nhả ra, chỉ thỉnh thoảng hôn một cái lên eo, hoặc gặm cắn một chút trên ngực người đó.

Chẳng lẽ người này được đúc từ băng, được khắc bằng đá?

Mặt hắn dán vào bên eo y, đụng vào bụng y, nơi này có một vết thương, thậm chí vẫn đang đổ máu, nhưng hắn hoàn toàn làm lơ hết thảy. Cánh tay hắn vòng đến phía sau, giữ chặt lấy lưng y, vần vò lớp tăng bào nơi đó.

Tựa như trời sinh đã biết phải làm thế nào, thân thể hắn mềm dẻo tột cùng tựa thân rắn, đôi chân tách ra ngồi lên người y, quấn lấy hông y, môi khẽ hé mở, mơ hồ phun ra hai chữ.

Đường Thời cố gắng muốn nhìn cho rõ bản thân đang nói gì, nhưng hình ảnh vẫn cứ mơ hồ như vậy, không thể nhìn rõ.

Trong khoảnh khắc hắn ngồi lên, dường như có dòng chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống bờ vai trần của hắn, chảy dọc xương bả vai rồi trượt xuống cánh tay, cuối cùng rơi tới bắp đùi đang quấn lấy người kia.

Tiếng nước và tiếng thở dốc hoà quyện vào nhau, xung quanh dường như có kim quang mơ hồ.

Tựa hồ có gì đó rất nguy hiểm đang đến gần sát hắn.

Hắn cảm giác được trên đầu có một bàn tay sắp sửa ấn xuống đỉnh đầu mình, có vẻ là không muốn hắn tiếp tục việc đang làm. Nhưng lại có một loại dục vọng rất quái dị khiến hắn cảm thấy thực ra cũng không nguy hiểm đến vậy, cứ tiếp tục, tiếp tục đi…

Hắn cứ tiếp tục rồi tiếp tục, cuối cùng bàn tay của người nọ cũng từ từ hạ xuống. Đường Thời lại ngậm lấy Phật châu, kéo nó ra khỏi tay y, rồi vừa ngậm Phật châu trên môi vừa hé mắt nhìn khuôn mặt y. Dù vẫn nhìn không rõ, nhưng dường như hắn lại có thể thấy được ánh mắt vừa như thanh tỉnh lại vừa như đang cố gắng khắc chế xao động của người đó. Bởi vậy, hắn đưa Phật châu tới gần mặt y, rồi hôn lên môi y cách một viên Phật châu này.

Phật châu rơi xuống, hai bờ môi theo đó mà dán sát vào nhau, Đường Thời nếm được vị máu. Hắn dụ dỗ y hé môi ra, đôi mắt người nọ đã nhắm nghiền, tựa như không chịu nổi việc hắn trêu chọc ve vãn như vậy, lại tựa như… không muốn nhìn đến Đường Thời ở trước mắt.

Hình ảnh chợt kéo ra xa, vì thế mà tầm nhìn của Đường Thời được mở rộng, nơi này là một đài sen, chung quanh là hồ sen bao phủ, khắp nơi có vô số cánh hoa sen nát vụn, trên đỉnh đầu là chữ Vạn (卐) xoay ngược…

Có người đang than nhẹ bên tai hắn, độ, không độ…

Đường Thời còn chưa kịp nghĩ cho rõ ràng thì đã bừng tỉnh, mới qua nửa đêm mà thôi. Hắn bật người ngồi dậy, mà chỉ trong một chớp mắt này, khung cảnh trong mơ đã bắt đầu trở nên mơ hồ.

Toàn thân Đường Thời nóng hừng hực, nhớ lại lời Ân Khương từng nói, hắn cắn môi, thầm mắng một tiếng “Gặp quỷ”. Sau đó hắn ra cửa, tới bên cạnh giếng, múc một thùng nước rồi xối thẳng từ đầu xuống chân.

Nhờ đó mà ngọn lửa bốc cháy trong người cuối cùng cũng bị dập tắt, gió đêm thổi tới, hắn đứng trong gió mà run rẩy.

Nằm mơ thì nằm mơ đi, lại còn mơ cái kiểu mơ như vậy.

Đường Thời sờ sờ trán, thầm nghĩ chắc mình phải đi giải độc* mới được.

(Giải độc ở đây là chỉ thanh lọc những chất độc tích tụ trong cơ thể qua quá trình ăn uống sinh hoạt hằng ngày. Nôm na là Đường Thời thấy mình bị “thượng hoả” ấy :v)

Hắn quay đầu liếc nhìn giếng Ánh Nguyệt, rồi lại nhìn thoáng qua vầng trăng nơi chân trời, sau đó cứ để toàn thân ướt đẫm mà đi về phòng. Trong khoảnh khắc đóng lại cửa phòng, tất cả cảnh trong mộng chỉ còn là một bóng mờ, hắn nhớ được là mình đã mơ một giấc mơ, cũng nhớ một vài chi tiết trong đó, nhưng lại không nhớ được người nọ trông như thế nào…

Sau khi trở về, hắn không ngủ được nữa, đành phải đả toạ.

“Tâm Kinh” tiếp tục vận hành, trong lòng bàn tay hắn ánh lên kim quang ôn hoà.

*******

Tác giả có lời muốn nói: Kín tiếng mới là chân lý!!!!!! Trong phần bình luận tuyệt đối đừng xuất hiện bất cứ nội dung nào liên quan đến tình tiết cuối chương này nha!!!! Tác giả nulo là tui đây không muốn vì thế mà bị bắt tại trận đâu!!!! Thương cho cái thân tui với!

Tác giả chăm chỉ đáng yêu có tiết tháo nằm yên cầu bao dưỡng.

*******

Một chiếc xe khoan thai tới trễ =)))) Thằng tài xế ml dụ dỗ trai nhà lành lên xe trong nhảy xuống luôn, để mặc con nhà người ta mắc kẹt trên xe không xuống được vậy đó, thất đức vl =))))) Cơ mà có mỗi tí thịt vụn chẳng bõ dính răng nhỉ :<

Anw vì edit truyện nên mình phải đọc kỹ hơn bình thường, mà càng đọc kỹ càng thấy Đường Thời đáng yêu, mỗi lần thấy bạn ý chửi Thị Phi là yêu tăng thì biết là bản lại bị nhan sắc của chàng hớp hồn rồi đó =))) Rõ là cái thứ đã nghiện còn ngại hà :v 

4.9/5 - (14 votes)

6 thoughts on “Thần giám – Chương 55

  1. (⊙▽⊙) Hở, này là quá khứ hay là mơ vậy ta, chẳng lẽ là hiện tại?! Đường Thời đã crush người ta rồi, mà còn thích tsundere.

    1. Đây là quá khứ nha, Đường Thời mơ lại cảnh quá khứ :)) Đoạn Đường Thời bị trúng độc rắn ở chương 38, Thị Phi “độ” Đường Thời xong tu vi bị tụt xuống Trúc Cơ kỳ ấy, độ bằng cách ngồi yên cho nó nhún :v

      1. Gì cơ gì cơ? Sao tui lại quên hết sạch đoạn này. Thôi thì phải lật lại từ chương 1 vậy. Cái fanart thật quá bá đạo…

      2. (⊙▽⊙) Tui quên sạch rồi, để tui quay lại đọc vậy. Không biết đại thần nào qoẹt ra được một bức fanart tiêu hồn như vậy nhỉ? Chắc tui phải tật hợp hết album chương H của truyện quá.

I don't care what's in your hair, I just wanna know what's on your mind