Thần giám – Chương 60

Chương 60: Kim Đan kỳ

Edit: forever young

Bàn tay chỉ còn xương trắng

*******

Đây là một buổi lễ thanh tẩy đẫm máu.

Vu Húc vốn là người có khả năng được tiếp nhận chức vụ Ưng vương nhất sau khi cựu vương của Ưng tộc bỏ mạng, vậy mà giờ lại cứ thế bị một đao chém thành hai nửa, hai cánh tách ra, máu tươi chảy đầy đất, nhuộm đỏ cả sương tuyết.

Rơi xuống đất trắng mênh mang, hết thảy trở về thanh tịnh*.

(Đây là nửa sau của câu cuối trong bài từ “Phi điểu các đầu lâm” (Chim bay về rừng) được trích từ danh tác Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Đầy đủ cả câu là “Tựa như chim hết lương thực bay về rừng, rơi xuống mặt đất trắng xóa mênh mông thật thanh tịnh”, ý chỉ hết thảy phồn hoa cuối cùng đều quy về hư không. Chi tiết bài từ (1))

Không một ai có thể ngờ tới cảnh này, sức chiến đấu của Yêu tu Kim Đan kỳ có thể so được với tu sĩ Nguyên Anh, thế mà giờ lại bị người ta giăng bẫy đến chết dễ như bỡn vậy sao?

Nếu phải xét cho rõ thì cái bẫy này đã được giăng ra ngay từ khi Đường Thời hô lên một câu “Phân thân thuật” kia rồi.

Thuật phân thân có thể tạo ra một ảo ảnh của bản thân, bóng dáng của Thị Phi xuất hiện trước mắt Vu Húc thực ra chính là hình ảnh giả do Đường Thời tạo ra. Nhưng vì Vu Húc quá kiêng dè Thị Phi nên hoàn toàn không dám làm gì, phần lớn sự chú ý đều bị Thị Phi giả thu hút nên không đề phòng được Đường Thời đang phát động linh thuật ở đằng sau.

Lần này thực sự là ý tưởng bất chợt, ai bảo trong số các linh thuật mà hắn đang nắm giữ lại có mấy câu liên kết được­ với nhau chứ.

Thứ nhất là “Dạ lai phong vũ thanh” (Đêm qua có tiếng gió và mưa) trong “Xuân hiểu”, thứ hai là “Nghi thị địa thượng sương” (Ngỡ là sương trên mặt đất) trong “Tĩnh dạ tứ”, và thứ ba là “Đại tuyết mãn cung đao” (bão tuyết phủ đầy cung đao) trong “Tái hạ khúc”.

Đầu tiên, dựa vào vị trí địa lý độc đáo của Tiểu Tự Tại Thiên để hô mây gọi mưa, có mưa rồi thì biến mưa thành sương tuyết, sau đó lại nhờ vào cảnh tuyết lớn để thi triển “Đại tuyết mãn cung đao”. Nhưng “đao” này lại là loại đã được cải tiến.

“Đại tuyết mãn cung đao” là một linh thuật, còn Phá Giới đao chính là một loại đao pháp, hai thứ này có thể dung hợp hoàn mỹ với nhau.

Đây là một bộ chiêu thức kết hợp, dùng ba câu thơ xây dựng lên hoàn cảnh phù hợp để thi triển “Đại tuyết mãn cung đao”, sau đó lại biến hóa chiêu thức, so với trước kia chỉ có thể dựa vào hoàn cảnh để thi triển linh thuật một cách cứng nhắc thì phương thức hiện tại đã có được một loại cảm giác khống chế hết thảy trong tay.

Khi ở cảnh Băng Thiên Tuyết Địa, chiêu “Đại tuyết mãn cung đao” mà Đường Thời thi triển ra có thể nói là phiên bản mạnh nhất, nhưng đó là bởi hoàn cảnh khi ấy cực kỳ phù hợp, toàn bộ Tiểu Hoang cảnh đều phủ đầy băng tuyết. Mà hiện tại, băng tuyết ở Tiểu Tự Tại Thiên lại do chính Đường Thời tạo ra.

Nói cách khác, trước kia “Đại tuyết mãn cung đao” chỉ có thể phát huy được uy lực lớn nhất trong môi trường băng tuyết, nhưng giờ đã có đột phá nhờ vào chuỗi chiêu thức kết hợp này.

Nhưng mà, hình như tình huống hiện tại có hơi vi diệu.

Thị Phi giao chiến với Khổng Linh, nàng bị một chiêu của y đánh cho không kịp trở tay, ngã văng ra khỏi Tiểu Tự Tại Thiên rồi được Lận Thiên đỡ lại. Khổng Linh hộc ra một búng máu nhỏ, hừ lạnh: “Hàng phòng ngự của Tiểu Tự Tại Thiên chỉ có thể ra mà không thể vào, vậy chỉ cần ép lũ hòa thượng đó phải ra ngoài là được.”

Nhưng phải làm thế nào mới ép được bọn chúng ra ngoài? Hiển nhiên đây cũng là một vấn đề.

Vẻ mặt Lận Thiên lạnh đi, hắn chỉ nói: “Cả tên nhãi hòa thượng kia và Thị Phi đều có gì đó quái lạ, để ta giải quyết chúng. Hổ vương và Báo vương còn đang cho người bày trận ở dưới, ở đây chỉ có thể dựa vào chúng ta.”

“Hai tên đó vốn cũng chỉ đến xem kịch vui thôi, trông cậy vào bọn họ thì còn lâu việc hôm nay mới thành công được.” Khổng Linh liếc mắt nhìn Hổ vương và Báo vương vẫn đang đứng một bên không ra tay, “Họ đều có quan hệ không tệ với Ân Khương, có thể theo chúng ta tới đây đã là tốt lắm rồi.”

“Ân Khương à…”

Lận Thiên lẩm bẩm một tiếng rồi cười nhạt, sau đó đi vào truyền tống trận tại Nhất Trọng Thiên. Hắn chậm rãi bước từng bước lên bậc thang trước sơn môn, không một ai dám ra tay với hắn. Trong lúc này, sự an tĩnh được tạo nên bởi đòn tấn công của Đường Thời đã bị thay thế bởi một đợt chém giết mới.

Mà bản thân Đường Thời lại chỉ đứng nơi đó, tựa như chỉ trong thoáng chốc đã rơi vào một chiều không gian khác.

Lận Thiên đang từng bước tiếp cận Đường Thời, xa xa đã có người chú ý tới nguy hiểm, nhưng Đường Thời lại hoàn toàn không hay biết.

Viên ngọc màu xám đang xoay tròn cực nhanh. Một tiếng “Rắc” nho nhỏ vang lên, lớp vỏ xám mỏng manh bên ngoài tan vỡ, một luồng sáng vàng kim tràn ra giữa bóng tối vô tận, tựa như một dòng suối trong vắt. Cứ nhẹ nhàng chậm rãi như vậy… trong thế giới phủ đầy màu xám này, đã xuất hiện một tia sáng.

Trong giây phút đó, Đường Thời tựa như một lão tăng nhập định, hoàn toàn chìm vào trạng thái tĩnh lặng bất chợt xảy đến này.

Phật quang màu vàng kim khiến người ta phải mê đắm, toàn bộ thức hải dường như đều được tia sáng nhỏ bé này xoa dịu. Cùng với xung động đều đặn như tim đập, một loại cảm giác sung túc đến mức chướng căng bỗng trào ra, thức hải của hắn giống như đột nhiên bị hồng thủy lan tràn che trời lấp đất.

Ở phía dưới, một mảng chân ngôn* nhà Phật màu vàng kim đang xoay tròn cùng kim quang từ trên đổ xuống.

(Trong Phật giáo, chân ngôn là một đơn âm hoặc chuỗi âm thanh chứa đựng sức mạnh đặc biệt của vũ trụ hoặc biểu hiện của một khía cạnh nào đó của Phật tính, giúp con người giác ngộ, tiêu trừ nghiệp chướng; đồng thời còn có năng lực kết nối, hợp nhất tâm chúng ta với những tầng tâm thức cao hơn)

Đường Thời bất chợt nâng tay lên, bắt đầu thi triển một loạt chỉ quyết huyền ảo.

Đường Thời không có cảm giác gì đặc biệt khi thực hiện những động tác này, nhưng người khác nhìn vào thì lại thấy có đôi phần huyền ảo.

Không phải đây là thủ quyết trong “Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh”* sao? Dù mọi người chưa từng tu luyện bộ kinh này nhưng ít ra cũng từng nhìn thấy trong các bức họa rồi. Đây chính là tâm pháp cao cấp của Tiểu Tự Tại Thiên, chỉ một vài vị thượng sư mới có thể tu luyện, vậy mà giờ lại xuất hiện trên người một tiểu hòa thượng, khỏi phải nói cũng biết đã khiến người ta kinh ngạc đến mức nào.

(Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh (còn gọi tắt là Bát Nhã Tâm Kinh hoặc Tâm Kinh) là một trong các kinh căn bản và phổ thông của Phật Giáo Đại Thừa, được Phật tử tại rất nhiều quốc gia tu tập. Đây là tên đầy đủ của Tâm Kinh mà Đường Thời đang tu luyện.)

Đường Thời vẫn hoàn toàn không biết gì, chỉ tiếp tục thi triển thủ quyết. Viên ngọc màu xám trong thức hải cũng chuyển động theo thủ quyết của hắn, nhưng ngay sau đó bỗng xuất hiện một trạng thái trúc trắc khó nói thành lời. Theo chuyển động đầy trúc trắc đó, lớp vỏ ngoài màu xám tro như lá khô kia từ từ nứt ra, vết nứt càng lúc càng lớn, để lộ thứ được che giấu ở bên trong.

Kim quang càng lúc càng mãnh liệt, cả thức hải của Đường Thời đều như đang quay cuồng.

Cứ như vậy, một viên ngọc màu vàng kim dần dần xuất hiện trong thức hải của hắn, đối diện với trung tâm của mảng chân ngôn nhà Phật hình chữ Vạn.

Sau khi bong ra, lớp vỏ ngoài màu xám cứ vậy mà rơi thẳng xuống thức hải màu xám của Đường Thời, rồi hòa vào làm một thể với xung quanh.

Trong lúc đó, trên người Đường Thời đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lận Thiên rất quen thuộc với loại biến hóa này, hắn vừa thấy quanh người Đường Thời xuất hiện loại vầng sáng đó là biết ngay sự tình sẽ khó giải quyết.

Hắn chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này, đang trong chiến đấu mà cũng có thể đột phá! Tên này là quái vật sao? Có rất nhiều chuyện hoàn toàn không thể nói rõ, ví dụ như tâm tình của Lận Thiên lúc này.

Nói thật thì đã lâu rồi hắn chưa gặp kẻ nào tàn nhẫn quyết đoán đúng khẩu vị mình như vậy. Hắn nghi ngờ rằng kẻ này vốn không phải là người của Tiểu Tự Tại Thiên, hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên chưa bao giờ đại khai sát giới như vậy, đến cả Thị Phi khi vừa nãy mở sát giới cũng không có ánh mắt có thể coi là điên cuồng như hắn — dường như đối với tiểu hòa thượng này thì giết chóc đã là một việc quá đỗi bình thường.

Điều càng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn chính là thái độ của hắn đối với chuyện sinh tử, là hành vi tranh thủ địch gặp nạn thì lấy luôn cái mạng, tuyệt đối không nương tình này của hắn —

Thực ra chỉ là Đường Thời giác ngộ sâu sắc tư tưởng “đuổi tận giết tuyệt”, hơn nữa còn phát huy nó tới mức tận cùng mà thôi.

Lận Thiên bước tới phía trước một bước, nâng tay lên, gập tay thành trảo rồi chộp về phía đỉnh đầu Đường Thời. Thời điểm mà một người đột phá thường cũng là giây phút hắn yếu ớt nhất, vì thế nếu tranh thủ lúc này để giết Đường Thời thì quả thực là dễ như trở bàn tay.

Thậm chí trong lòng hắn còn có đôi phần tiếc nuối, một hạt giống yêu ma đạo tốt như vậy mà sắp bị bóp nát trong tay mình — nhưng mà cái cảm giác đập vỡ một món đồ sứ thượng hạng này thật khiến người ta hưng phấn vô cùng!

Mà lúc này Đường Thời không hề có phòng ngự, thậm chí còn không có cảm giác về thế giới bên ngoài. Hắn chỉ đứng đó, tựa như sắp để mặc cho một trảo của Lận Thiên chộp xuống đầu mình.

Lận Thiên không mảy may cho rằng mình sẽ đánh trượt. Hắn có tu vi hậu kỳ Nguyên Anh, nếu xử lý một tu sĩ cấp thấp đang đột phá mà còn thất bại thì cái danh chim Bằng cánh vàng này thà nhường cho bọn chim sẻ còn hơn.

Ấy vậy mà, bàn tay đánh ra lại gặp vật cản. Một luồng kim quang phi tới từ bên cạnh, chính là một chuỗi Phật châu chạm rỗng khắc hoa văn bằng mật ngân*. Chuỗi hạt đập thẳng vào ngón tay của Lận Thiên, hắn vội rụt tay lại nhưng vẫn bị đánh trúng, ngón tay tức khắc tê rần, không ngờ chỉ vậy mà lớp phòng ngự đã bị phá.

(Mật ngân hay Mithril là một loại kim loại hư cấu thường xuất hiện trong các tác phẩm giả tưởng. Kim loại này cực kỳ quý giá, có vẻ ngoài giống bạc nhưng lại vừa cứng vừa nhẹ hơn sắt thép rất nhiều.)

Hắn nhìn chằm chằm vào hướng nghiêng phía trước, thấy hòa thượng vừa đánh lui Khổng Linh đang đứng đó. Chuỗi Phật châu màu vàng kim bay trở về trong tay y, Thị Phi nhẹ nhàng cầm lấy, sau đó chắp tay một cái với Lận Thiên.

Trong mắt Lận Thiên có vài phần kiêng dè, nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng rồi làm một hành động ngoài dự đoán — đánh thẳng về phía Đường Thời!

Dù chim Bằng cánh vàng không hóa thành bản thể thì tốc độ cũng cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt hắn đã đến trước mặt Đường Thời. Nhưng không biết từ lúc nào Thị Phi đã tới sau lưng Đường Thời, y vươn tay ra, ngay trong khoảnh khắc bàn tay Lận Thiên sắp chạm vào trán Đường Thời thì kéo giật hắn về đằng sau, rồi lập tức lùi lại cực nhanh!

Nụ cười lạnh trên khuôn mặt Lận Thiên không tắt đi, hắn chỉ coi là Thị Phi đang tự đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.

Hiện giờ phong ấn lâu đời của Đông hải đã bị mở ra, mà đám hòa thượng ở đây thì tên này đã quái dị, tên kia còn quái hơn.

“Rốt cuộc là ngươi tu Ma hay tu Phật? Nếu tu Ma thì hà tất dùng thuật pháp của nhà Phật? Còn nếu tu Phật thì hà tất lập tâm bằng Ma?”

Thực ra Thị Phi của lúc này đang đặt một chân ở Ma, một chân ở Phật. Tâm của y phân làm hai nửa, lại có ranh giới rõ ràng, dùng Phật pháp thanh tịnh nhất để giết người, dù đôi mắt nhuốm đầy màu máu nhưng lại vẫn còn hết thảy sắc thái của sự thanh tỉnh.

Y cũng không rõ rốt cuộc Đường Thời có được Tâm Kinh từ đâu, nhưng lúc này không cần truy cứu những việc đó, y chỉ không thể đứng nhìn Đường Thời bị Lận Thiên hại mà thôi.

Y nhìn về phía Lận Thiên, sau đó đặt Đường Thời sang một bên. Nhìn người này nhắm mắt như đang say ngủ, không hay biết gì về hoàn cảnh xung quanh, mà quanh người lại được một luồng kim quang lạnh thấu xương mơ hồ bao phủ, Thị Phi liền biết là hắn đang đột phát tới thời khắc mấu chốt, mọi việc bên ngoài đều chỉ có thể để y đón đỡ.

“Lòng ta luôn hướng Phật, dù tay đầy máu tươi thì cũng không lay động.”

Ngay sau đó, ngón tay y nắm chặt Phật châu rồi vung lên không trung, mười tám viên Phật châu đều lóe sáng, tạo thành một vòng tròn xung quanh tầm tay Thị Phi. Cùng lúc đó, Lận Thiên vung tay lên, bóng mờ khổng lồ của chim Bằng lại xuất hiện một lần nữa, lập tức bao trùm cả nửa bầu trời. Đối với tất cả các Yêu tu thuộc họ nhà chim, vũ khí sắc nhọn nhất là mỏ và hai móng vuốt, nhưng thứ có tác dụng lớn nhất lại chính là đôi cánh.

Giờ phút này Lận Thiên vẫn ở hình người, khóe môi hắn gợn lên một nụ cười tàn nhẫn, sau đó lập tức biến hai tay thành dạng móng vuốt của bản thể rồi không hề sợ hãi mà chộp thẳng về phía Thị Phi. Một viên Phật châu rơi vào tay hắn, hắn liền hung hăng bóp chặt, ngay sau đó một tiếng vỡ nát vang lên, cả viên Phật châu đã hóa thành bột mịn!

Vẻ mặt Thị Phi không hề thay đổi, một tay vung lên vẽ thành một đường cong giữa không trung, mười bảy viên Phật châu còn lại vẫn xếp thành một vòng như cũ, giữa mỗi viên có kim quang liên kết qua lại, nhìn vào thế mà lại giống như Tiểu Kim Cương Phục Ma Trận.

Lận Thiên biết hòa thượng này tu vi không cao nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, thấy y bày trò như vậy bèn cười lạnh, nhưng không ngờ khi hắn duỗi tay về phía Phật châu của Thị Phi thì lại phát hiện trên bàn tay mình có một luồng kim quang đang tỏa sáng. Hắn lập tức cảm thấy không ổn, liền quát lớn: “Thủy kích tam thiên lý*!” (Sóng nổi ba ngàn dặm)

(Đây là một câu trong đoạn miêu tả chim Bằng trong Nam Hoa kinh của Trang Tử, đầy đủ cả câu là “Khi Bằng dời sang biển Nam, sóng nước nổi lên dài ba ngàn dặm, nó liệng theo gió lốc lên cao chín vạn dặm.”)

Cánh tay hắn chấn động như chim Bằng vỗ lên mặt nước, khiến luồng kim quang bị ném văng đi thật xa. Nhưng được cái này thì mất cái khác, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mười bảy viên Phật châu bao vây.

Sắc mặt Thị Phi đã hơi tái nhợt, Kim Cương Phục Ma Trận vốn cần rất nhiều Phật tu hợp lực mới có thể thi triển được, một mình y thực hiện không khỏi có chút lực bất tòng tâm. Nhưng tình hình đang nguy cấp, đâu có thời gian để suy xét nhiều như vậy?

Xung quanh cũng có không ít võ tăng của Tiểu Tự Tại Thiên, đệ tử đứng đầu Bát Nhã đường vừa thấy trận pháp được phát động là biết ngay giờ phút này Thị Phi đang gặp phải tình thế nguy cấp, hắn liền cất cao giọng: “Tạo Kim Cương Phục Ma Trận, hỗ trợ Thị Phi sư huynh!”

“Vâng!” Từ trong đám người ở xung quanh có hơn mười võ tăng chủ động nhảy ra, dồn dập lao tới rồi dừng lại ở xung quanh Lận Thiên, đồng thời ngồi xuống kết ấn tạo thành Kim Cương Phục Ma Trận. Dùng trận này để phối hợp với Tiểu Kim Cương Phục Ma Trận của Thị Phi quả thực là vô cùng thích hợp.

Lúc này trận chiến giữa Lận Thiên và Thị Phi đã lâm vào thế giằng co, nhờ thế mà Đường Thời ở bên này có được cơ hội thở dốc.

Giờ phút này, trong thức hải của hắn đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, vô số sương mù màu xám dường như đều được kim quang tỏa ra từ viên ngọc nhuộm thành màu vàng kim, trở thành từng cụm mây lấp lánh.

Nhìn kỹ mới biết được, viên ngọc màu vàng kim này chính là một khối chất lỏng, nhưng vì xoay tròn nên mới ngưng tụ thành hình cầu.

Trong cái gọi là Kim Đan kỳ, chữ “đan” thực ra rất có ý nghĩa, nó là đan, cũng là hoàn.

Người bình thường sẽ chờ đợi Kim Đan từ từ ngưng kết lại, từ chất lỏng biến thành trạng thái cố định, nhưng lúc này Đường Thời không chờ được, nếu cứ tiếp tục chờ thì không biết bên ngoài sẽ phát sinh chuyện gì. Vì vậy, hắn thẳng tay thi triển một khẩu quyết bên trong thức hải của mình, đó chính là “Dã hỏa thiêu bất tận”, khiến một ngọn lửa nổi lên ngay bên dưới khối chất lỏng vàng kim này của mình!

Đường Thời không biết có ai điên cuồng đến mức sử dụng phương pháp tương tự để cưỡng chế đột phá như mình hay không.

Thực ra lúc này Đường Thời đã bước vào Kim Đan kỳ rồi, chỉ còn kém một bước cuối cùng này là có thể đứng vững ở sơ kỳ Kim Đan, hiện tại chỉ còn thiếu một chút độ chín mà thôi, vậy nên hắn bèn thiêu luôn cho chín —

Lửa có đốt thì đan mới thành, đây cũng là cái đạo của luyện khí.

Nhưng rốt cuộc phương pháp này có thành được hay không, thì Đường Thời không biết.

Có đôi khi hắn là một kẻ rất tùy tiện, cũng rất bốc đồng, có ý tưởng là không nhịn được mà muốn thử nghiệm một chút, ấy vậy mà những thí nghiệm đó lại rất hiệu quả.

Khi ngọn lửa màu tím gần chạm tới Kim Đan của Đường Thời, hắn liền cảm nhận được sức nóng đốt người.

Ngọn lửa này cũng không phải lửa thật mà là một ngọn lửa ảo trong đầu Đường Thời, một khi nó đốt lên thì chính là thiêu đốt linh hồn của hắn, khiến cả thức hải đều vì thế mà sôi trào!

Đường Thời đột nhiên hét lên một tiếng đầy đau đớn, trên đầu chảy ra mồ hôi lạnh. Nhưng ngay khi đốm lửa đầu tiên sắp chạm vào chất lỏng màu vàng kim, khối chất lỏng này lại đột nhiên thu nhỏ đi một vòng như bị mất nước, đồng thời có tiếng “Xì xì” vang lên không dứt bên tai. Cái loại cảm giác này giống như cả người Đường Thời đều bị bắc lên trên ngọn lửa để nướng, đã vậy còn không trốn đi đâu được.

Bởi vì việc này do chính hắn lựa chọn.

Vì ngọn lửa này xuất hiện mà chất lỏng vàng kim giống như bị bốc hơi, dần dần thu nhỏ lại thành một khối, mà ngọn lửa màu tím cũng dần dần dung nhập vào trong chất lỏng.

Dường như khối chất lỏng đã thu nhỏ tới mức không thể bốc hơi thêm được nữa, vì thế nó bắt đầu ngưng tụ lại, giống như một nắm nước bùn bị cô đặc lại thành một viên bi đất.

Khối chất lỏng vốn lớn bằng nắm tay giờ chỉ còn tương đương một quả trứng cút.

Tốc độ xoay tròn bỗng chốc nhanh hơn, nhưng rồi lại đột nhiên chậm dần. Khi ngọn lửa dần tắt thì cảm giác quay cuồng bên trong thức hải cuối cùng cũng từ từ ngừng lại, chỉ còn một viên Kim Đan nho nhỏ ở chính giữa thức hải với hoa văn màu tím khác thường trên bề mặt.

Đường Thời không biết Kim Đan của người khác trông như thế nào, nhưng Kim Đan của hắn chính là như vậy.

Cái cảm giác thăng cấp này thực sự là tốt đẹp ngoài dự đoán.

Hết thảy kích động bên trong thức hải đều đã bình ổn, sương mù nhàn nhạt sắc vàng kim chuyển động cùng với Kim Đan, tất cả cảm giác nóng rực và ồn ào náo động đã lùi đi trong nháy mắt, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng cảnh giới của Đường Thời cũng đã ổn định, nhưng lại không giống với người khác.

Tất cả tu sĩ khi đạt tới Kim Đan kỳ đều có cảm giác thực lực dâng trào như giếng phun, Đường Thời cũng có, nhưng cảm giác của hắn lại thiên về sắc bén nhiều hơn — Kim Đan của hắn nhỏ hơn của tu sĩ bình thường, hơn nữa dường như cũng cứng rắn hơn rất nhiều, ở cự ly gần còn có cảm giác nóng rực dị thường.

Trên chiến trường, Lân Thiên bận rộn trăm bề nhưng vẫn chú ý tới việc cảnh giới của Đường Thời biến hóa, tu vi của hòa thượng này quả thực là vô cùng quái dị.

Ban đầu nhìn qua là Luyện Khí kỳ, sau đó không hiểu sao mà lên thẳng Trúc Cơ kỳ, vừa rồi còn bắt đầu kết đan, bây giờ thì cảnh giới đã là sơ kỳ Kim Đan. Tu luyện tâm pháp Phật môn nhưng lại sử dụng thuật pháp của Đạo môn, sự tàn nhẫn quyết đoán thì không thua gì Yêu tu Ma tu, rốt cuộc tiểu hòa thượng này có lai lịch như thế nào?

Lận Thiên hận không thể tát Đường Thời một phát chết luôn, nhưng lại bị vây trong đại trận không ra được. Hắn bèn hóa thành chim Bằng rồi đâm thẳng vào trận pháp, đó chính là đòn đánh tâm đắc nhất của Bằng tộc — “Bối phụ thanh thiên”*! (lưng gánh vác cả bầu trời)

(Đây cũng là một câu trong đoạn miêu tả về chim Bằng trong Nam Hoa kinh, đầy đủ cả câu là “Lưng chim Bằng như núi Thái Sơn, gánh vác cả bầu trời, sải cánh tựa đám mây che rợp trời.”)

Đây là “Tiêu Dao Du”*, là tâm pháp đỉnh cao nhất của Bằng tộc, một đám hòa thượng há có thể ngăn cản?

(“Tiêu dao du” là tên của phần đầu tiên trong Nam Hoa kinh, cũng chính là phần có đoạn miêu tả về chim Bằng)

Khi vận chuyển tâm pháp, hào khí trào lên trong lồng ngực Lận Thiên, hắn ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, sau đó bản thể biến lớn như một ngọn núi trồi lên, rồi đâm sầm vào trận pháp.

Một tiếng “Ầm” lớn vang lên. Là người chủ trì trận pháp, Thị Phi phải chịu tác động rất mạnh, y hộc ra một búng máu tươi. Nhưng mặc cho sắc mặt tái nhợt, kim quang trên tay y lại càng xoay chuyển mãng liệt. Tay áo rộng lớn vung lên, đón đỡ lấy tất cả chấn động, không để các sư huynh đệ của mình phải chịu một chút thương tổn nào.

Mọi người đều thấy rõ tất cả, đến khi thấy Thị Phi bị thương hộc máu thì đều rối rít kêu to: “Thị Phi sư huynh!”

Thị Phi chỉ nâng tay lau bớt máu tươi trên khóe môi. Trong đôi mắt là sắc đỏ và vàng kim đan chéo chớp động, y nói: “Mở Chu Thiên Phục Ma ấn.”

Thủ quyết vừa phát động, đã tràn ngập sát khí lẫm liệt.

Mười bảy tăng nhân lập tức theo lời Thị Phi mà thay đổi vị trí, xếp thành hình như một bản đồ sao trên quảng trường. Trận pháp này là Chu Thiên Phục Ma ấn, nhưng lại chẳng khiến người ta cảm thấy tươi sáng chút nào.

Khi sát chiêu này được phát động, hết thảy chỉ còn lại màu đỏ máu lạnh băng, toàn bộ Nhị Trọng Thiên bỗng bị bao trùm trong địa ngục u ám thê lương, vô số linh thể quái dị từ mặt đất trồi lên, tựa như từng con ác quỷ.

Một bóng Phật hiện ra sau lưng Thị Phi.

Cau mày trừng mắt, chân dẫm lên vô số xương khô, tay trái cầm một cái mõ, tay phải thì giơ một cây Kim Cương Phục Ma trượng.

Bóng Phật này, không phải là dáng vẻ truyền thống của Phật trong mắt người đời.

Như bỗng hiểu ra điều gì, Thị Phi lập tức chỉ tay về phía Lận Thiên còn đang bị nhốt trong trận pháp, tượng Phật Kim Cương Nộ Mục phía sau liền nâng cây Kim Cương Phục Ma trượng cực lớn trong tay mình lên, ném thẳng tới chỗ Lận Thiên.

Yêu ma quỷ quái vừa trồi ra khỏi mặt đất liều tiêu tán toàn bộ, đó là bị kim quang của Phục Ma trượng làm cho kinh sợ, không còn chỗ trốn.

Ngón tay của Thị Phi bị vô số kim quang bao phủ, lại cũng đột nhiên mất sạch máu thịt, chỉ còn lại xương trắng đến gai người!

Không biết tự khi nào, phía chân trời đã nổi lên tiếng sấm đì đùng, như thể có cái gì đang tức giận, nhưng hết thảy đều bị tượng Phật Kim Cương Nộ Mục đánh tan.

Khi Đường Thời chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh này, là bàn tay phải chỉ còn lại xương trắng của Thị Phi… Xương ngón tay thuôn dài, màu trắng đến gai mắt…

Có thứ gì đó trong trí nhớ bỗng nhiên được khôi phục.

Một cánh cửa phủ đầy bụi bặm dưới đáy lòng Đường Thời như bỗng bị bàn tay chỉ còn xương trắng của Thị Phi đẩy ra.

Hắn nhớ tới bàn tay của mình đã từng bị trời phạt khiến cho mất hết máu thịt, mà bàn tay của Thị Phi lúc này…

Trên bàn tay y có một dấu ấn màu xám hình tia chớp!

Đường Thời đột ngột nâng tay lên đè xuống ấn đường của chính mình, vì thế ký ức liền ngùn ngụt ùa về.

Cảnh trong mơ từng mờ mờ ảo ảo, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn rõ ràng. Khí huyết sôi lên cuồn cuộn, khóe môi hắn đã rỉ máu tươi.

Ngón tay Đường Thời co chặt lại, đâm vào lòng bàn tay. Hắn nhìn về phía Thị Phi, sát khí nổi lên trong mắt, nhưng rồi lại cảm thấy bi ai. Người này là đồ ngốc sao?

Con rắn cái trong rắn hai đầu, một bản thân khác thường, một Thị Phi thống khổ giãy giụa, hết thảy đều xa lạ đến thế mà cũng quen thuộc đến thế. Khiến người ta cảm thấy đó chỉ là một giấc mơ đầy hoang đường, mà khi hoang đường tan đi, thứ còn lại là muộn phiền không dứt.

Đường Thời không dám nhắm mắt lại, nhưng dù có trợn mắt thật to thì vô số hình ảnh vẫn lóe lên trước mắt hắn, không thể gạt đi, tựa như ác mộng.

Hắn dùng tay trái chống đất để đứng lên, sau đó nhìn lòng bàn tay trái của mình.

Nơi đây từng có một dấu ấn trời phạt hình tia chớp, khi hắn tỉnh lại thì Thị Phi nói là đã dùng Phật lực để hóa giải, nhưng hiện tại rõ ràng hắn lại thấy dấu ấn quen thuộc đó xuất hiện trên tay Thị Phi.

Vốn dĩ hắn rất hận, Đường Thời hắn đây há lại có một hành trình đầy nhục nhã như vậy? Nhưng chỉ cần nhìn đến xương ngón tay trắng nhợt của Thị Phi là tim hắn lại đau như bị ai khoét. Hắn hận Thị Phi, vì thế mà sát tâm nổi lên, nhưng một người như vậy thì sao hắn có thể hạ quyết tâm giết chết cho được?

Một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên, Kim Cương Phục Ma trượng trong tay bóng Phật đã nện xuống người Lận Thiên, khiến hắn hộc ra một búng máu lớn, quả thực là máu tóe khắp trời. Nhưng hắn không cam lòng rơi xuống, bèn hóa thành bản thể, cả thân thể lớn hơn ba mươi trượng (100m) liền vắt ngang bầu trời bên trên Tiểu Tự Tại Thiên.

Đôi mắt Lận Thiên đã hoàn toàn biến đỏ. Là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vậy mà hắn lại bị một Phật tu bức đến nông nỗi này, nếu không chém tên Thị Phi này thành trăm ngàn khối thì sao có thể giải mối hận trong lòng hắn?

Nhưng trong giờ khắc này, Thị Phi chỉ nhẹ nhàng nhắm mặt lại. Trong nháy mắt, Kim Đan vốn đã rách nát trong cơ thể không ngờ lại ngưng tụ một lần nữa, nhưng mà sắc vàng kim lại dần dần tối sầm đi. Ở bên dưới là chữ Vạn ngược (卍) xoay đều, kim quang ảm đạm dần rồi cuối cùng hóa thành hư vô — lúc này đây, Kim Đan của ý rốt cuộc đã biến thành màu đen.

Thị Phi vốn là tu sĩ Kim Đan kỳ, bất kể lúc nào muốn kết đan đều chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng qua là y bị vây trong tâm ma, chưa từng ngộ đạo, cũng từ đầu đến cuối chưa từng bước qua ngưỡng cửa đó mà thôi.

Nhưng lúc này là thời khắc nguy cấp, làm sao còn nghĩ được nhiều như vậy?

Kim Đan thành màu đen, mà phía dưới vẫn là dấu ấn chữ Vạn của Phật môn — nhưng chữ Vạn này lại là chữ Vạn ngược (卍), cũng chính là “Tả đạo”* mà Phật môn luôn kiêng kỵ, vậy Thị Phi đã nhập ma rồi sao?

(“Tả” vừa có nghĩa là bên trái (tương ứng với chữ Vạn xoay sang trái), vừa có nghĩa là sai trái)

Y vẫn có một viên Phật tâm đầy thanh tỉnh, y biết mình muốn làm gì, nhưng cũng biết rốt cuộc mình phải làm gì.

Y chỉ đang xả thân, xả thân cứu Tiểu Tự Tại Thiên mà thôi.

Dù y không muốn nhập ma, nhưng cũng đã đi tới nông nỗi này rồi. Tuy vậy, để cứu vớt chúng sinh khỏi nguy nan, thì dường như nhập ma cũng không có gì đáng trách.

Vì thế, một tràng chém giết lại bùng lên. Lận Thiên hét một tiếng dài, âm thanh sắc bén đâm thủng trời cao, vô số Yêu tu và Phật tu bị tiếng hét của hắn làm cho tinh thần chấn động, không biết Đông Tây Nam Bắc.

Ngoại trừ Đường Thời.

Đường Thời cực kỳ thanh tỉnh.

Bây giờ không phải lúc để truy cứu những ký ức đã đi qua đó, đây là thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, sao có thể khinh thường?

Tay trái mở ra, Trùng Nhị bảo giám.

Giai đoạn ba nhân ba đã qua, Đường Thời đã thuận lợi bước vào Kim Đan kỳ. Trước khi tới Nguyên Anh kỳ, hắn sẽ có tổng cộng mười sáu bài thơ, tương ứng với bốn nhân bốn.

Lần này đột phá cảnh giới, hắn có thể mở được mấy bài thơ đây?

Ba bài.

Hắn liếc mắt một cái về phía Thị Phi đang chiến đấu kịch liệt ở phía trước, ánh mắt phát lạnh, sau đó không nhanh không chậm mà lấy một đống linh thạch ra khỏi túi trữ vật, bố trí một trận pháp loại nhỏ rồi điên cuồng hút linh lực vào cơ thể.

Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự khác biệt của Kim Đan kỳ — cũng không biết có phải do Kim Đan của Đường Thời không giống người bình thường hay không mà tốc độ hút linh lực của hắn nhanh đến mức khiến người ta phải giận sôi, chi trong chớp mắt đã có năm mươi đến sáu mươi viên linh thạch bị hắn hút cạn.

Đường Thời tùy ý để cho trận pháp tiếp tục, còn ngón tay đã bắt đầu hướng tới trang sách.

Khi đã tu hành Trùng Nhị bảo giám đến một cảnh giới nhất định, gần như chỉ cần một ý niệm là hắn đã có thể hiểu mỗi bài thơ viết về cái gì, chắc cũng tương tự như cái gọi là quen tay hay việc hoặc đọc sách trăm lần tự hiểu ý nghĩa chăng?

Đường thời không để ý đến những điều này, hắn mở trang sách chứa bài thơ vừa có được rồi nhìn về phía trận chiến đang diễn ra giữa không trung.

Hắn có chuyện phải nói với Thị Phi, vì thế cái tên đang quấn lấy Thị Phi mà đánh, lại còn mỗi chiêu đều muốn đoạt mạng đó tuyệt đối chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Đường Thời.

Kim Đan kỳ có một kỹ năng mới là thuấn di (dịch chuyển tức thời) — ở nơi có linh lực tương đối ổn định, nếu tu sĩ có đủ thời gian hiểu được thiên địa, có thể dung hợp được với ý vị của thiên địa trong khoảng thời gian ngắn thì sẽ có thể thuấn di.

Đường Thời vừa động tâm niệm liền biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện lại thì đã tới bên cạnh chiến trường.

Vẻ mặt của Lận Thiên đầy dữ tợn, hắn đã hóa thành nửa người nửa chim, trên lưng mọc cánh, hình thái này khiến hắn trông đáng sợ vô cùng. Trên mặt hắn cũng có một lớp hoa văn dạng tia sét rất kỳ dị, bên trong mơ hồ có ánh sáng màu lam đang di động.

Khí thế toàn thân hắn đã được kéo lên tới đỉnh điểm. Dù sao thì Lận Thiên cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dù Thị Phi đã lựa chọn bước vào Kim Đan kỳ một lần nữa thì cũng không thể sánh được với hắn.

Một viên ngọc màu vàng kim trồi lên từ đỉnh đầu hắn, mang theo một loại uy thế khiến người ta phải sợ hãi — ngọc truyền thừa!

Lúc này Lận Thiên đã vận dụng lực lượng truyền thừa, vậy sẽ có thể sử dụng kỹ năng thiên phú trong truyền thuyết của chim Bằng cánh vàng – Chim Bằng giương cánh!

Nhưng không biết từ khi nào, có một bàn tay đáp xuống đầu vai hắn, cùng với đó là một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: “Ta có mấy câu muốn nói với Thị Phi, các ngươi chờ một lát rồi đánh tiếp được không?”

Thị Phi sửng sốt, giương mắt nhìn lại, liền thấy thân hình Đường Thời xuất hiện phía sau Lận Thiên. Trông hắn có vẻ vô cùng bình thường, nhưng lại xuất hiện ngay lúc tình hình chiến đấu đang kịch liệt như vậy, lại càng khiến người ta thấy chấn động và kỳ quái.

Trong lúc sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Thị Phi và Lận Thiên, Đường Thời lặng lẽ kết đan mà không ai hay biết, hơn nữa còn nhẹ nhàng bình thản vỗ Lận Thiên một cái từ phía sau, rồi nói một câu đầy quái gở giữa bầu không khí yên tĩnh đến quái gở như vậy.

Ánh mắt Thị Phi vừa nâng lên, liền chạm vào ánh mắt bình tĩnh nhưng lại ẩn giấu sát khí của Đường Thời.

Đường Thời chỉ đơn giản cong khóe môi, nhưng ánh mắt không có lấy một tia ý cười. Trong nháy mắt đó, như thể có một viên đá nhỏ rơi vào trong nước, làm nổi lên một chút bọt nước, gợn sóng khẽ lăn tăn, rồi lại trở về bình lặng.

Lận Thiên giận giữ, vừa quay đầu liền nâng chân lên, nào ngờ Đường Thời đã có chuẩn bị trước: “Bằng vương cần gì phải nóng nảy như vậy? Chỉ mượn người một chút thôi mà, keo kiệt như thế thì không làm được chuyện lớn đâu.”

Đường Thời nói rất bình thản, nhưng giữa các câu chữ lại đầy ẩn ý không thèm để Lận Thiên vào mắt, khiến hắn bị kích đến mức quát to một tiếng, chân càng đá mạnh hơn. Nhưng Đường Thời hoàn toàn không sợ, cẳng chân dài thẳng thừng quét ngang một cái, ánh lửa màu tím phụt ra ngưng tụ bên chân hắn. Linh lực của Kim Đan kỳ vô cùng cương mãnh, chưa kể Kim Đan của Đường Thời còn khác hẳn người thường, là tinh hoa đã được ngọn lửa tôi luyện, chênh lệch với bình thường như là kim cương so với than đá!

“Rầm” một tiếng thật lớn, Đường Thời và Lận Thiên cùng thối lui, lại cùng kinh hãi trước lực chân hung tàn mạnh mẽ của kẻ còn lại.

Đường Thời chỉ muốn mượn người mà thôi, cái gã này lại còn lải nhà lải nhải do do dự dự, mượn một tên Thị Phi thì hắn chết được hay sao?

Hiện tại Đường Thời hoàn toàn không nói đạo lý, hắn căn bản là tới bới lông tìm vết mà thôi.

Không phải vì thực lực của hắn đã vượt qua Lận Thiên, mà là bởi hắn đã quen với chiến thuật coi rẻ người khác, trong tâm lý luôn đặt mình ở vị thế cao hơn. Đường Thời cũng không để bản thân phải chịu uất ức, dù người khác có cảm thấy hắn tự cao tự đại thì đã sao? Chỉ là chiến thuật mà thôi!

Hắn chưa từng làm chính mình mất cảnh giác, mà chỉ tự thôi miên bản thân trong tình thế như thế này.

Nếu đã chiến đấu, thì phải coi chính mình — là chiến thần!

Mở tay trái ra, “Trùng Nhị bảo giám, tới đây!”

Mở tay phải ra, “Phong Nguyệt thần bút, tới đây!”

Tay trái là sách, tay phải là bút —

Trùng Nhị bảo giám vẫn là Trùng Nhị bảo giám ban đầu, mà bút trên tay phải lại là một cây bút sắt mà hồi còn ở Tẩy Mặc các hắn rất thích, là do Tống Kỳ Hân tặng cho. Lúc này, khi hắn hô “Phong Nguyệt thần bút, tới đây!”, liền có một bóng mờ hình ngọn bút thật lớn toát ra từ lòng bàn tay hắn, sau đó dung nhập vào cây bút mà hắn đang cầm trên tay!

Bất thình lình, lớp ngụy trang từ trước tới giờ bị phá bỏ theo tiếng hô, dáng người của tiểu hòa thượng giữa không trung tức khắc cao vụt lên.

Đạo bào màu lục đậm uốn lượn dưới mây đen, phiêu diêu giữa gió lớn. Mái tóc đen cũng bay tán loạn trong gió như vậy, tựa như đang cuốn lên một trận khói sóng mơ màng, khẽ phất qua gò má có vẻ tái nhợt của hắn.

Đôi mắt Đường Thời trầm tĩnh tựa đầm băng vạn năm, giờ khắc này hắn đã bỏ đi xác ngoài của Thời Độ, trở về với bản ngã thật sự.

Tất cả mọi người bên dưới đều ngẩn cả người, đó là ai?

Ấn Không biết, Ấn Hư biết, Hùng Thừa còn chưa chết chết hẳn biết, các tu sĩ Hồ tộc còn chưa tham chiến ở xa xa cũng biết!

Đường Thời —

Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Vì sao trước đó lại là một tiểu hòa thượng?

Cũng là thuật pháp quen thuộc đó, thậm chí còn có cả quyển sách quen thuộc kia, nhưng mà so với cái kẻ ở mười tám cảnh Tiểu Hoang trước kia thì Đường Thời của lúc này có thể nói là đã hoàn toàn lột xác.

Khi tiến vào mười tám cảnh Tiểu Hoang, hắn mới chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, lâm vào nguy cơ vô tận, bất cứ ai cũng có thể ức hiếp hắn, dẫm lên hắn. Nhưng khi ra khỏi mười tám cảnh Tiểu Hoang, hắn đã trở thành Trúc Cơ kỳ, lại còn tàn nhẫn độc ác đến cực điểm.

Mà giờ thì sao?

Khi nhìn thấy Đường Thời một lần nữa, hắn đã có được tu vi Kim Đan kỳ!

Từ đó đến giờ mới được bao lâu?

Mà đáng sợ hơn chính là, tu sĩ Kim Đan kỳ này đang đứng giữa ánh mắt của vô số người, đứng trên chiến trường máu chảy thành sông, đứng trong thời khắc gió nổi mây vần, vậy mà hắn lại hoàn toàn bình tĩnh. Dù có năng lực tung hoành ngang dọc, nhưng vẫn bình lặng như nước.

Thời Độ chẳng qua chỉ là một pháp hiệu bịa đặt, hết thảy giả dối của quá khứ đã bị kéo xuống, sự thật sáng tỏ như rẽ mây nhìn thấy mặt trời.

Viên Thông và Viên Cơ đứng sững ra tại chỗ, khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt như đã hiểu rõ của Ấn Không và Ấn Hư thì lại càng cảm thấy mơ hồ hơn.

Tại thời khắc Đường Thời xuất hiện, toàn bộ thế cục đã bắt đầu xoay chuyển.

Lận Thiên đã giết đỏ cả mắt rồi, hắn mặc kệ Đường Thời là loại người gì, cũng không quan tâm thân phận của hắn, lúc này chỉ có một chữ — giết!

Nhưng mà Đường Thời cũng chỉ có một chữ đó — giết!

Bài thơ thứ nhất — “Nguyệt hạ độc chước” (Uống một mình dưới trăng)

“Hoa gian nhất hồ tửu,
Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
Nguyệt ký bất giải ẩm,
Ảnh đồ tùy ngã thân.
Tạm bạn nguyệt tương ảnh,
Hành lạc tu cập xuân.
Ngã ca nguyệt bồi hồi,
Ngã vũ ảnh linh loạn.
Tỉnh thì đồng giao hoan,
Tuý hậu các phân tán.
Vĩnh kết vô tình du,
Tương kỳ mạc Vân Hán.”

(Trong đám hoa với một bình rượu,
Uống một mình không có ai làm bạn.
Nâng ly mời với trăng sang,
Cùng với bóng nữa là thành ba người.
Trăng đã không biết uống rượu,
Bóng chỉ biết đi theo mình.
Tạm làm bạn với trăng và bóng,
Hưởng niềm vui cho kịp với ngày xuân.
Ta hát trăng có vẻ bồi hồi không muốn đi,
Ta múa bóng có vẻ quay cuồng mê loạn.
Lúc tỉnh cùng nhau vui đùa,
Sau khi say thì phân tán mỗi một nơi.
Vĩnh viễn kết chặt mối giao du vô tình này,
Cùng nhau ước hẹn lên trên Thiên hà gặp lại.

Đây là bài “Nguyệt hạ độc chước” kỳ 1 của thi tiên Lý Bạch, ngoài ra còn kỳ 2 và kỳ 3. Chi tiết bài thơ (2))

Cây bút trên tay phải Đường Thời nhẹ nhàng chạm vào câu “Cử bôi yêu minh nguyệt, Đối ảnh thành tam nhân(Nâng ly mời với trăng sáng, Cùng với bóng nữa là thành ba người) trên tờ giấy. Nét mực trên giấy dường như bị cây bút này hút hết vào ngòi bút, ngưng tụ lại với nhau, để rồi ngay khi Lận thiên nhấc tay ôm một khối linh khí lớn ném về phía Đường Thời, hắn đề bút viết xuống hai chữ — tam nhân (ba người).

Giọng nói của hắn nhẹ bỗng như bông, mơ hồ mờ ảo như ánh sáng len lỏi trong mây mù, “Cử bôi yêu minh nguyệt, Đối ảnh thành tam nhân…”

Đây là thuật phân thân của Đạo gia, nhưng lại tinh vi huyền ảo hơn hẳn.

Đó là thi nhân tay cầm chén rượu, đó là cái lãng mạn dưới ánh trăng và giữa ngàn hoa, đó là cơn cuồng hoan khi bất đắc chí hòa với vui sướng tột cùng! Hắn chính là thế giới, hắn chính là chúa tể, mời trăng cùng uống, vui với bóng mình!

Ánh mắt Đường Thời có một thoáng hoảng hốt vì tứ thơ có sức tưởng tượng quá đỗi lạ kỳ này, nhưng ngay sau đó hắn bắt đầu cảm nhận được cảm giác bị chia tách vô cùng kỳ diệu…

Như thể hắn đang bị cắt ra, rồi mỗi một phần của hắn lại trở thành một hắn…

Một quả cầu ánh sáng cực lớn bay vụt khỏi người Lận Thiên, sắp rơi xuống chỗ Đường Thời, nhưng ngay lúc đó Đường Thời giương mắt, nhìn về phía Lận Thiên rồi cười. Cánh môi mỏng đẹp đẽ hơi giương lên, mỗi một phân dường như là nói một chữ, Lận Thiên nhìn thấy rõ ràng, cũng vì thế mà cực kỳ phẫn nộ.

Tên khốn Đường Thời này, thế mà lại mấp máy môi nói một câu: “Không đánh tới!”

Một tiếng “Ầm” lớn vang lên, quả cầu ánh sáng nổ tung như một chùm pháo hoa. Nhưng khi nó tan đi, lại thấy Đường Thời đã biến mất, thay vào đó là ba Đường Thời đang cùng lúc đứng ở ba hướng xung quanh Lận Thiên, vây hắn vào giữa!

Lận Thiên nhanh chóng dùng linh thức đảo qua, cái nào là thật, cái nào là giả? Ấy vậy mà lại không phân biệt được! Tất cả đều là thật!

“Đối ảnh thành tam nhân”, Đường Thời nào mới là thật?!

Đến cả bản thân Đường Thời cũng không rõ. Cảm giác trong giờ phút này thật kỳ diệu vô cùng.

Hắn có thể cảm nhận được mỗi “mình” đều là chính mình, có được cảm giác khống chế hoàn mỹ khi có thể quan sát được toàn bộ chiến trường từ các phương hướng khác nhau, có thể cảm nhận được linh lực trào dâng trong cơ thể. Sau đó, hắn nhẹ nhàng mở một trang sách.

Động tác của ba người hoàn toàn giống nhau, hoàn toàn đồng điệu!

Một tu sĩ Kim Đan kỳ nhất định sẽ thua, vậy ba người thì sao?

Đường Thời không biết thuật pháp này có thể kéo dài bao lâu, vì thế hắn quyết định — đánh nhanh thắng nhanh!

“Đạo sĩ đáng chết!” Lận Thiên mắng một câu rồi bắt đầu vặn vẹo cổ, chấn động cánh. Ánh lam trong số hoa văn dạng tia sét trên mặt hắn hóa thành tia máu, một chuỗi phù văn hiện lên sau lưng hắn, tựa như một ngọn núi cao ngất đang được hắn nâng lên —

“Thác Sơn ấn!”

Lận Thiên cắn chặt khớp hàm, trán nổi gân xanh, đôi tay giơ lên qua đỉnh đầu, Thác sơn ấn trên lưng liền được hắn đỡ trên tay. Rồi sau đó, giữa tiếng ngâm tụng chú ngữ đầy gian nan của Lận Thiên, chuỗi phù văn bắt đầu điên cuồng phóng to —

Núi lớn bành trướng, sắc xanh ùn ùn!

Ba tên Đường Thời thì sao chứ? Chỉ cần một ngọn núi là đè chết toàn bộ!

Đến cả Đường Thời cũng phải kinh ngạc vì thủ đoạn vừa tuyệt diệu vừa đáng sợ đó, nhưng mà, chẳng lẽ Đường Thời không có chiêu phía sau sao? Hắn hưng phấn vươn lưỡi ra, đầu lưỡi màu hồng nhạt lướt một vòng qua môi dưới, rồi ngay sau đó nhẹ nhàng cắn răng, phun ra một câu khiến Lận Thiên tức đỏ cả mắt: “Đờ mờ thằng thần kinh, người không ra người chim không ra chim, phải gọi ngươi là người chim hay là chim người đây hả?”

“A a a a đừng khinh người quá đáng!” Lận Thiên cũng đã giống những đối thủ trước kia của Đường Thời, bị hắn chọc giận đến mức phát hỏa!

Vẻ mặt Đường Thời vẫn xán lạn vô cùng, thấy núi xanh sắp áp đến đỉnh đầu, hắn liền nâng bút, mà miệng vẫn còn nói: “Ông đây ghét nhất là quái vật. Làm người thì ra người, làm chim thì ra chim, cái đồ người chim như ngươi thì trách được ai? Giết ngươi là đáng kiếp!”

Giết ngươi, đáng kiếp!

Bài thơ thứ hai —

*******

Tác giả có lời muốn nói: Sao tui cứ cảm thấy tui nói cái gì cũng sẽ bị đánh nhể… *nhìn xa xăm*

Tác giả bị bí văn nằm yên cầu bao dưỡng~

(Đm bà nói chuẩn quá, tui muốn đánh u đầu bà đây nè =.= Thị Phi của tui ;;A;;)

*******

(1) “Phi điểu các đầu lâm” – Tào Tuyết Cần:

Vi quan đích, gia nghiệp điêu linh;
Phú quý đích, kim ngân tán tận;
Hữu ân đích, tử lý đào sinh;
Vô tình đích, phân minh báo ứng;
Khiếm mệnh đích, mệnh dĩ hoàn;
Khiếm lệ đích, lệ dĩ tận:
Oan oan tương báo tự phi khinh,
Phân ly tụ hiệp giai tiền định.
Dục tri mệnh đoản vấn tiền sinh,
Lão lai phú quý dã chân nghiêu hạnh.
Khán phá đích, độn nhập không môn;
Si mê đích, uổng tống liễu tính mệnh.
Hảo nhất tự thực tận điểu đầu lâm,
Lạc liễu phiến bạch mang mang đại địa chân càn tịnh!

Bản dịch thơ của nhóm Vũ Bội Hoàng – “Chim mỏi bay về rừng”:

Quan thì cơ nghiệp suy tàn
Giàu thì vàng bạc cũng tan hết rồi
Có ơn, chết để trốn đời
Rành rành báo ứng những ai phụ lòng
Mạng đền mạng đã trả xong
Lệ đền lệ đã ròng ròng tuôn rơi
Oan oan đừng lấy làm chơi
Hợp tan đã trốn được trời hay chưa?
Gian nan là bởi kiếp xưa
Giá mà phú quý là nhờ vận may
Khôn thì vào cửa “Không” này
Dại thì tính mệnh có ngày mất toi.
Như chim khi đã hết mồi
Bay về rừng thẳm đậu nơi yên lành.
(Lên trên)

(2) “Nguyệt hạ độc chước” kỳ 1 – Lý Bạch:

Hoa gian nhất hồ tửu,
Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
Nguyệt ký bất giải ẩm,
Ảnh đồ tùy ngã thân.
Tạm bạn nguyệt tương ảnh,
Hành lạc tu cập xuân.
Ngã ca nguyệt bồi hồi,
Ngã vũ ảnh linh loạn.
Tỉnh thì đồng giao hoan,
Tuý hậu các phân tán.
Vĩnh kết vô tình du,
Tương kỳ mạc Vân Hán.

Dịch nghĩa – “Uống một mình dưới trăng”:

Trong đám hoa với một bình rượu,
Uống một mình không có ai làm bạn.
Nâng ly mời với trăng sang,
Cùng với bóng nữa là thành ba người.
Trăng đã không biết uống rượu,
Bóng chỉ biết đi theo mình.
Tạm làm bạn với trăng và bóng,
Hưởng niềm vui cho kịp với ngày xuân.
Ta hát trăng có vẻ bồi hồi không muốn đi,
Ta múa bóng có vẻ quay cuồng mê loạn.
Lúc tỉnh cùng nhau vui đùa,
Sau khi say thì phân tán mỗi một nơi.
Vĩnh viễn kết chặt mối giao du vô tình này,
Cùng nhau ước hẹn lên trên Thiên hà gặp lại.

Bản dịch thơ của Hải Đà:

Vườn hoa với bầu rượu,
Không bạn, uống mình ta.
Mời trăng cùng nâng chén,
Với bóng nữa thành ba.
Trăng nào đâu biết uống,
Bóng theo ta mặn mà.
Cùng trăng bên cạnh bóng,
Vui xuân thật thiết tha.
Trăng mơ nhìn ta hát,
Ta múa, bóng nghiêng qua.
Cùng vui khi tỉnh rượu,
Hết say người chia xa.
Kết thân tình thắm thiết,
Hò hẹn bến Ngân qua.
(Lên trên)

*******

Có mấy từ lúc trước không để ý lắm nên edit sai giờ phải sửa lại, mong các bạn thông cảm, mình sẽ quay lại sửa ở những chương trước sau nhé.

1. “Bàn Nhược đường” => “Bát Nhã đường”. Phiên âm mà QT trả về cho mình là “Bàn Nhược” nên mình cứ thế tương vào thôi, nhưng khi làm chương này phải search về Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh mới biết là cái từ “Bàn Nhược” này đặt trong bối cảnh về nhà Phật thì phải là “Bát Nhã” mới có ý nghĩa. “Bát Nhã” là một khái niệm trung tâm của Phật giáo Đại thừa, có nghĩa là trí tuệ, trí năng, cũng được xem là đồng nghĩa với giác ngộ.

2. “Đại bàng cánh vàng” => “chim Bằng cánh vàng”. Thực ra từ gốc là “kim sí đại bằng” dịch thành “đại bàng cánh vàng” cũng đúng, nhưng trong bối cảnh truyện thì từ này để chỉ giống loài của Lận Thiên nên “chim Bằng” thì hợp lý hơn.

5/5 - (15 votes)

46 thoughts on “Thần giám – Chương 60

  1. Sáng nay tớ vừa nghĩ đến Đường Thời và Thị Phi thì tối thấy email báo chương mới, cám ơn cậu :”>

      1. Ủa lúc nãy tớ cmt bằng acc mà quay ra thấy anonymous kỳ ghê :)) À cậu ơi tên bài thơ là Tái hạ khúc nhé, towsw chạy đi tra từ điển thì thấy là âm “tái” trong “biên tái”, không phải âm “tắc”.

        1. Ặc xí hổ quá :”> Vừa tá hỏa đi check lại những chương trước thì thấy vẫn để đúng là “Tái hạ khúc”, cứ mấy bài thơ cũ (tra rồi không phải tra lại) là mình lại không chú tâm, kết quả là lẫn lộn hết cả :v Cảm ơn bạn đã chỉ ra nha <3

      2. Chuyện là hồi xưa tớ lướt qua bộ Bần Tăng thì không thích nhân vật Thiện Tai lắm, vì tớ lấy Thị Phi làm khuôn vàng thước ngọc cho “hòa thượng công” rồi áp vào bạn ấy :v Sáng nay tớ lướt lại đoạn cuối bộ Bần Tăng rồi ngẫm nghĩ một chút mới thấy hồi ấy mình không được công bằng cho lắm :))

        1. Hu hu bạn nói không thích Thiện Tai làm mình buồn mất vài phút đấy, bắt đền ;;A;;

          Nếu Thị Phi là bạch nguyệt quang trong lòng mình thì Thiện Tai cũng là nốt chu sa, bạn ấy không vĩ đại được như Thị Phi nhưng lại có những nỗi niềm rất “con người” khiến mình dễ đồng cảm hơn hẳn. Nói thế này thì hơi nâng tầm quan điểm, nhưng mình không chỉ thích Thiện Tai với tư cách một “hòa thượng công”, mà mình còn yêu thương bạn ấy với tư cách một con người. Cái tư tưởng “chúng ta không phải là con người chúng ta vốn dĩ, mà là con người chúng ta trở thành” và đặc biệt là câu “sống là tu hành, là không ngừng đối nghịch với bản thân” của Thiện Tai thực sự đã giúp mình vượt qua một giai đoạn hoang mang và chán nản của cuộc đời. Vì thế nên mình luôn dành một tình cảm đặc biệt cho bạn ấy, không phải cùng loại tình cảm với Thị Phi, nhưng cũng không hề thua kém với Thị Phi.

          Hu hu tự nhiên lảm nhảm một tràng dài hy vọng bạn không phiền, vì tự nhiên có người nhắc đến Thiện Tai làm mình không dừng được :;;A;; Nếu bạn thấy phiền thì mình xin lỗi trước nha :”>

          1. “Mình không chỉ thích Thiện Tai với tư cách một “hòa thượng công”, mà mình còn yêu thương bạn ấy với tư cách một con người.” Đó, mình đi áp đặt hình mẫu Thị Phi vào bạn ấy, nên mới nói là mình không công bằng với Thiện Tai. Mình cố kiếm tìm hình bóng Thị Phi nơi bạn ấy mà không nhìn nhận con người vốn dĩ của bạn ấy.

          2. Ừa cũng không trách được, Thị Phi của chúng ta tuyệt vời quá mà XD

            Dù sao mình cũng hy vọng sẽ có ngày bạn cho Thiện Tai một cơ hội khác, mình tin là bạn ấy sẽ không làm bạn thất vọng đâu XD

          3. “Trên đời không có Phật, chỉ có một chữ “thiện” mà thôi.”

            Sáng nay coi lại câu này thì mình biết mình sai rồi. Thứ lỗi cho mình chỉ mới lướt qua Bần Tăng một cách hời hợi đã vội quy kết Thiện Tai: khi đọc đến quá khứ của anh ta mình cảm giác đứa trẻ năm đó mới là Thiện Tai chân thật nhất, không có thiện hay ác, cũng không phân thiện hay ác, hành động chỉ xuất phát từ tò mò muốn thử nghiệm, đến khi có người quở trách hành vi không phù hợp [giới luật] hay [đạo đức] thì anh ta mới ý thức được đó là [sai] và không tái phạm. Và một cách rất vô căn cứ, mình chụp mũ anh ta chỉ tuân thủ những gì được răn dạy là [đúng], mà không phải xuất phát từ bản tâm; trong lòng người đó không có từ bi cho chúng sinh.

            Thế nhưng câu nói kia của Thiện Tai đã đánh tỉnh mình. Có phải ai cũng cần giống như Thị Phi: trong lòng có Phật, xót thương chúng sinh, dùng từ bi đối đãi người, lấy ơn trả oán, nguyện đem thân làm đèn soi rọi bóng tối? Thật ra thì Phật giáo nói riêng và các tôn giáo khác nói chung đều hướng người ta đến cái thiện cả. Không phải ai cũng như Thị Phi, trong lòng mang cả thiên hạ, bởi vậy dẫu cho một người không [tu Phật], chỉ cần người đó [hướng thiện] đã là quá đủ rồi.

            Với quan điểm này thì chắc chắn sẽ có ngày mình quay lại nghiêm túc đọc Bần Tăng :”)

          4. Huhu đọc cmt dài của bạn xúc động muốn khóc luôn ;;A;; Chỉ với quan điểm như vậy là mình đã thấy bạn hiểu và có thành ý muốn hiểu Thiện Tai hơn rất nhiều người rồi. Vậy nên kể cả sau này khi đọc lại Bần Tăng mà bạn có không thích Thiện Tai được như mình mong đợi thì mình cũng sẽ trân trọng quan điểm của bạn chứ không thất vọng như khi đọc những nhận xét kiểu “mờ nhạt”, “phúc hắc”, “tra” trước giờ. Cảm giác khi tìm được người đối đãi nghiêm túc với thứ mình coi trọng thực sự rất tuyệt, cảm ơn bạn tất nhiều ❤️

            Klq một tẹo, vì bạn nhắc đến thiện – ác nên mình muốn lảm nhảm thêm chút (huhu mong bạn thông cảm, trước giờ mình chưa được chia sẻ những điều này với ai nên vã quá ;;A;;). Một trong những điều mà mình ấn tượng nhất ở Thời Kính chính là cách đặt tên các anh hoà thượng công. Toàn những cái tên mà ai nghe qua cũng phải nghĩ “đặt tên kiểu quái gì vậy”, nhưng sau khi đọc xong ngẫm lại thì cái tên đó thực sự đắt giá vô cùng, cảm giác như cả cuộc đời nhân vật, bao gồm những nỗi trăn trở xuyên suốt, những sự lựa chọn, những quyết định và ngã rẽ đều có thể được đại diện bởi cái tên đó — Thị Phi là đúng và sai, còn Thiện Tai là thiện và ác. Thậm chí nếu văn vở hơn một chút thì mình còn thấy những cái tên này đại diện cho tư tưởng chủ đạo của cả bộ truyện luôn.

            Klq thêm tẹo nữa là lẽ ra anh hoà thượng công trong bộ đam sắp tới của tác giả cũng sẽ có một cái tên đắt giá tương tự là Sát Sinh — giết và sinh, kết liễu sinh mạng và tạo ra sinh mạng. Ấy thế mà mới đây mình check lại văn án thì bả đổi xừ tên anh công rồi, thậm chí tên mới còn không theo phong cách 2 từ đối lập như mấy cái tên trước trước khiến mình chẳng dám chắc anh công sắp tới có phải hoà thượng công không nữa, buồn héo úa ;;A;;

  2. Σ( ° △ °|||) Thật hả thím? Bộ tiếp theo của Thời Kính không chắc sẽ có hòa thượng công nữa? Mà bả cũng không đặt tên Sát Sinh cho công nữa? Buồn rồi! Tui mong chờ bộ này lắm. Tui thích cái tên “Sát Sinh” cực.

    (¯―¯٥) Lâu lắm rồi mới có bạn nói về Thiện Tai, làm tui có cảm giác mình càng ngày càng hiểu ít hơn về ổng. Con người này đến nay vẫn mãi là bí ẩn lớn đối với tui. “Trên đời không có Phật, chỉ có một chữ “thiện” mà thôi.” Khi đọc câu đó tui còn nghĩ là ổng nói, cái người ta tin vào không phải Phật mà là “thiện” nữa chữ. Nay có bạn giải thích câu đó, tui mới nhận ra mình đã sai trọng tâm rồi.

    1. Ấy không, vụ không còn hòa thượng công chỉ là lo sợ của mình khi thấy tên mới không còn theo công thức như 2 cái tên của hòa thượng công trước đây thôi =))) Còn vụ đổi tên thì chốt hạ rồi nhé, tên mới của anh công sắp tới là Tạ Bạn nha :v

      À kể thêm một chút về vụ đổi tên, thực ra trước khi thay tên mới thì có một khoảng thời gian tác giả chỉ xóa cái tên Sát Sinh đi và thay vào đó một câu đại loại là “đang nghĩ lại, vì nếu theo thiết lập cũ thì tàn nhẫn quá”. Thế nên mình mạn phép đoán bà ý vốn định cho anh công là Sát Sinh trong Thần Giám thật, và vì [SPOIL] Sát Sinh là thiên địch của Đường Thời nên chắc boss cuối trong truyện mới chính là Đường Thời, đến cuối truyện chỉ có 1 trong 2 người Sát Sinh hoặc Đường Thời có thể sống sót mà thôi. Dù là ai chết thì cũng tàn nhẫn quá nên bả mới đổi luôn thân phận của anh công để khỏi phải giằng xé giữa 2 người :v

      Mà nhắc lại là tất cả chỉ là suy đoán của mình thôi nhé =))) Dù sao bả cũng đổi tên công rồi nên chẳng thể biết được suy đoán của mình có chính xác hay không. Nhưng thôi cứ nghĩ như vậy để đỡ tiếc vì tên anh công bị đổi đi, ha =))))

      1. Lúc mình tra tên nhân vật trong Thánh giải chư ma suýt té ngửa vì ai lại đi lấy chữ 叛 làm tên nhân vật, rồi sau đó mình nhớ lại truyền thống đặt tên của bà Thời Kính = )))

        1. Nói đến cái từ này lại thấy buồn, đọc lên nghe ngứa tai vl :v Mình tra thấy nó còn một cách đọc nữa là “phán”, Tạ Phán nghe có vẻ xuôi tai hơn nhưng chẳng biết có dùng được không vì nghĩa khác cmnr

          1. Chia buồn với cậu, tớ tra bên thivien cũng thấy âm [phán], nhưng tra hoài không ra cái nghĩa sáng rực rỡ kia, hỏi bạn tớ thì bạn tớ bảo là [bạn] đấy, chấp nhận đi. Buồn vl = ))

          2. Thôi bị bà Thời Kính ngược nhiều mình cũng quen rồi… Chị S thì em đành M thôi chứ biết sao…

      2. (⊙▽⊙) Tạ Bạn? Đồ phản bội? Sao nghe là thấy ngược rồi? Dù sao đi nữa cái tên này hơi… quê so với tên Sát Sinh, cũng có thể mình tui nghĩ vậy. Hòa thượng công bả viết là chân lý, giờ nếu bả bỏ thì tui tiếc đứt ruột luôn.

        (⊙▽⊙) Đường Thời là BOSS cuối hả thím? Đậu má! Cơ mà với tính tình anh này thì có thể lắm.

  3. Thị Phi: *thở*
    Đường Thời: Đồ yêu tăng suốt ngày đi quyến rũ người khác!
    Ờm Đường tiểu tiện mỗi lần mờ mắt vì nhan sắc của ai đó đều vừa mắng người ta là [yêu tăng] vừa tự dối lòng sẽ không rung động

    1. Chuyện kể rằng hồi mới đọc truyện mình khá là ngứa mắt với bạn Đường Thời vì cái thái độ rất chi là gợi đòn với Thị Phi, cho đến khi mình nhận ra thằng nhãi này chỉ đang thẹn quá hóa giận vì sự thiếu nghị lực của bản thân mà thôi :v Từ đó trở đi chỉ thấy vừa thương vừa buồn cười =)))

      1. Há há tớ cũng vậy á, mỗi lần thằng nhỏ tự thẹn vì sự thiếu nghị lực của bản thân trước Thị Phi là tớ lại muốn cười lớn

        1. Đọc cái phiên ngoại mà má Thời Kính viết thêm năm ngoái thằng nhỏ đúng kiểu mờ mắt vì sắc đẹp =))) Tức lắm nhưng người ta đẹp quá nên đành tha, liêm sỉ còn có đúng một tí =))))

          1. (⊙▽⊙) Đúng là cái tật mê trai đầu thai cũng không hết. Tại Đường Thời muốn giữ lại tí ti liêm sỉ ấy, chứ nhiều bạn thấy là mlem mlem rồi, ngại làm chi.

          2. Ahuhu có ngoại truyện thứ 5 à, mò trên JJ không thấy hiu hiu con biết đi đâu tìm đọc cho thỏa cơn thèm này đây :'(

          3. Đội ơn người huhu, đọc 4 ngoại truyện vẫn thấy thèm thuồng. Tui bị ume hai bạn Thị Phi với Đường Thời quá…

          4. Trời ơi trời ơi trời ơi tớ đọc xong ngoại truyện thứ 5 tớ cũng hype quá hu hu cậu ơi đúng là đọc xong không còn gì tiếc nuối nữa

          5. Cậu ơi tớ vui từ hôm qua đến giờ hi hi đọc đi đọc lại ngoại truyện vẫn thấy sướng :”>

  4. Chủ nhà ơi tớ cày lại Thần Giám, đến đoạn lấy lá bồ đề pha trà, rõ ràng không khí lúc đó dễ chịu biết bao mà tớ chỉ muốn khóc ;;__;; Chút nhàn tản trộm được ấy mong manh biết mấy, ngắn ngủi biết mấy, mò mờ ảo ảo như không có thật. Để rồi cảm xúc vỡ òa khi đọc đến câu Núi và biển ngăn cách bởi vô số bậc thang trên con đường Công Đức.

    1. Một trong những điểm khiến mình vừa hận vừa yêu bà Thời Kính chính là vì cái trò phát đường trộn lẫn vụn thuỷ tinh này đấy ;;A;; Ăn vào tưởng ngọt nhưng lại chảy máu toét mồm :((

      1. Cậu ơi mấy ngày nay tớ đọc lại Thần Giám rồi lên cơn đi phân tích chi tiết này nọ, muốn kể cậu nghe quá mà chưa sắp xếp cắt tỉa được những gì đã nghiệm ra khi cày lại truyện :'(

  5. Nhân cậu nói [Thần Giám] bàn đúng sai còn [Bần Tăng] bàn thiện ác, tớ lại cho chút suy nghĩ vẩn vơ: dường như nhân vật Thiện Tai thể hiện quan điểm của Thời Kính đối với câu hỏi nhân chi sơ tính bản thiện hay ác.

    Một Thiện Tại thuở bé không có thiện ác cũng không phân thiện ác, sau khi được người dạy dỗ thế nào là phải trái là hay dở là nên và không nên mới dần thu mình vào khuôn khổ, vào cái chuẩn mực đạo đức của xã hội – tớ đã từng ngộ nhận về nhân vật này như vậy.

    Nhưng mà cậu ơi chúng mình chẳng phải cũng được dạy bao điều đấy thôi, lòng hiểu cả nhưng làm được nhiêu? Có cái gọi nôm na là khoảng cách giữa hiểu và chấp nhận: nếu như Thiện Tai không đồng tình với những gì được dạy bảo thì liệu anh ta có chịu tiếp thu và tuân theo đến giờ?

    Quay lại với quan điểm của Thời Kính, nhân vật Thiện Tai làm tớ nghĩ việc xác định bản tính một người thiện hay ác không quan trọng bằng việc người đó lựa chọn sống như thế nào. Như cậu đã trích dẫn ở trên, “Chúng ta không phải là con người chúng ta vốn dĩ, mà là con người chúng ta trở thành.” Thiện Tai của ngày hôm nay chính là kết quả của những lựa chọn mà anh ta đã đưa ra ngày trước, vậy nên tớ thật sự tin trong lòng người đó có thiện, cũng có Phật.

  6. 2021 rồi, cái hố này bao giờ sẽ lấp đầy đây, thiện tai

    1. Có 1 web đang lấp truyện này nha mn, chủ nhà lâu quá đợi mấy năm rồi chưa có chán gì đâu

  7. 17/11/2021
    Lại sắp qua một năm mà hố vẫn chưa được lấp

Leave a Reply to Diệp QuangCancel reply